Edit: Rei
Beta: TrinhTrinh
“Còn có rất nhiều người sẽ đi.”
“Đi nơi nào?”
Dụ Phong sợ hắn không có cách nào tiếp thu, “Trong thôn phải di chuyển, tất cả mọi người phải dọn đi. Không gian trên đảo toàn bộ được sử dụng dùng để khai phá làm nhà máy điện, có thể sẽ dựng thành căn cứ phát điện bằng sức gió lớn nhất toàn quốc. Cho nên hết thảy hộ gia đình trong thôn đều phải di chuyển tập thể.”
Vương Viễn sửng sốt, “Chuyển tới chỗ nào?”
“Cái này vẫn chưa định ra, ấn trình tự mà nói sẽ có nhiều tiểu tổ liên quan lại đây khảo sát định ra phương án di chuyển. Trên phương diện này thì chính sách hai năm qua của quốc gia cũng đã hoàn thiện không ít, tập thể di chuyển đều được trợ giúp phòng ở, thu xếp đều rất toàn diện, em yên tâm.”
Vương Viễn hoàn toàn không phải lưu ý cái này, “Em cũng phải đi? Mẹ cũng phải đi?”
“Lý bí thư bọn họ đều đi, em phỏng chừng cũng sẽ đi thôi.”
Vương Viễn lại hỏi, “Vậy Phong Ca cũng đi sao?”
Dụ Phong hơi trầm ngâm, không cách nào trả lời hắn.
Vương Viễn cảm thấy được khó mà tin nổi. Hắn chưa bao giờ từng nghĩ tới sẽ có một ngày phải rời khỏi đảo. Lúc hắn còn rất nhỏ trong thôn đã bắt đầu xuất hiện phong trào ra ngoài làm công, trẻ tuổi thì đi nhà xưởng trong đất liền làm thợ khéo, một năm thu nhập là so với trước gấp hai ba lần. Dần dần hết thảy có thể đi ra ngoài làm công đều đi ra ngoài, lưu lại người già cùng trẻ con thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-giu-thap/105177/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.