Làm Thôi tâm thuật cùng tôi nhé?
* * *
Tôi tỉnh dậy bởi tiếng dương cầm réo rắt bên tai. Trên giường bệnh đã sáng đèn, ngoài cửa sổ đã tối om, phòng y tế vắng lặng. Tiếng đàn vang lên từ tầng trên. Đó là phòng của Hội âm nhạc. Tôi bật dậy, gạt cái chăn qua một bên, thả chân xuống giường. Hình như sau khi ba người kia rời đi tôi đã ngủ một mạch tới giờ này. Quái lạ, sao đầu óc tôi cứ cảm thấy thiếu sót gì đó. Cơn ngủ quá giấc khiến người tôi rệu rã và đầu óc trở nên nặng nề. Có khi tôi sẽ mất ngủ đêm nay.
Tôi mang giày vào, bỗng nhiên muốn lén nhìn xem ai vẫn còn ở phòng luyện đàn. Có khi lại đúng là người tôi muốn gặp.
Tôi đi thật khẽ, bước lên cầu thang, đi về hành lang bên trái, ngay ngưỡng cửa tôi có thể bóng lưng mềm mại cùng mái tóc chăm chút có đính một chiếc nơ màu lam. Ái chà, đúng người tôi cần tìm rồi nhỉ.
Tiếng đàn vang lên ở những nốt cuối cùng rồi tắt đi, tiếng ngân của đàn vẫn còn vang trong không gian. Cô gái ấy xách ba lô, đứng dậy, thẳng lưng rời khỏi phòng.
Sáu giờ bốn mươi lăm phút tối.
Cô ấy đang khóa cửa phòng, tôi khoanh tay, đứng bên cạnh, chăm chú nhìn một chuỗi hành động lầm lũi và lưu loát kia.
Lúc Ngô Song Kỳ quay sang bắt gặp tôi, cậu ấy rít lên, quát:
- Tại sao cậu ở đây giờ này?
- Ui, tớ ngủ quên trong phòng y tế, bỗng tỉnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-giay/2727870/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.