Xin chào, tôi là Jiro.
Công chúa, hãy đi cùng tôi!
*
**
Ơ kìa, lại có người! Người đó còn vừa mới đi ngang qua chỗ hai đứa tôi nằm. Ken cũng ngồi dậy, nheo nheo mắt nhìn, chỉ thấy dáng hình mềm mại mặc áo choàng đỏ viền lông trắng, trong lòng đang ôm theo thứ gì đó, đi từng bước lên đỉnh núi. Tôi nặng nhọc đuổi theo, tuyết đổ dày làm chân tôi lún xuống, nhiều chỗ rất trơn, như có thể lôi tôi trôi tuột xuống chân núi. Tôi đuổi theo, gần như đi song song với người phụ nữ mặc áo choàng đỏ.
Bà ta ôm một đứa bé!
Lại là một đứa trẻ sơ sinh. Do tôi vừa trông thấy cái chết tức tưởi của một em bé cho nên vừa nhìn thấy đứa trẻ này tự dưng đã thấy rét run. Ken đi theo bà ấy, ánh nhìn ngờ ngợ, tay cuộn thành quả đấm, khẽ thì thầm:
- Yura..
- Cậu biết bà ta sao? - Tôi tròn mắt hỏi.
Ken lắc đầu, đáp:
- Không! Không biết!
Chúng tôi lặng lẽ theo bà ta đi lên tận đỉnh núi, nơi đó có một căn nhà gỗ cũ kĩ mang cảm giác ấm cúng, giữa gian nhà có một bếp lửa, tiếng than cháy lách tách khẽ vang.
Hai chúng tôi đứng ngay bệ cửa sổ, nhìn người phụ nữ bế đứa trẻ giao cho một ông lão râu tóc bạc phơ.
- Xin pháp sư hãy thay máu linh hồn của chàng vào con bé!
- Nữ hoàng, đây là cấm thuật rất tà giáo, người chắc chắn chứ?
Người phụ nữ gật đầu quả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-giay/2727835/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.