Chương trước
Chương sau
“...”
Liễu Dịch không nói lời nào, chỉ nhíu chặt mày, siết chặt bàn tay phải, những đốt tay thon dài đỡ lấy cằm rồi rơi vào trầm tư.
Im lặng tầm một phút, đột nhiên anh vươn tay ra rồi dùng tay vỗ mạnh lên vai Thích Sơn Vũ.
“Giúp tôi giữ chân đôi vợ chồng đó một tiếng.”
Đôi mắt Liễu Dịch nhìn chằm chằm vào mắt cảnh sát Thích, biểu cảm rất nghiêm túc: “Chỉ một tiếng thôi, được không?”
Thích Sơn Vũ cao hơn Liễu Dịch, từ góc độ và khoảng cách của cậu khi nhìn xuống thì có thể thấy bao quát gương mặt tuấn tú của pháp y Liễu Dịch, chỉ cảm thấy đôi mắt phượng thon dài của đối phương vô cùng sắc bén, hai con ngươi đen như mực, ánh mắt đó đang xuyên qua hàng lông mi dài rậm của anh mà nhìn chằm chằm mình. Mặc dù tình cảnh không đúng lắm nhưng trái tim cậu không kiềm chế được mà chấn động, cảm giác như siết chặt lại một chút.
“Một tiếng sao?”
Cậu không trả lời thẳng mà nghi ngờ hỏi: “Anh muốn làm cái gì?”
“Cậu không cần quan tâm, giúp tôi cầm chân một tiếng là được.”
Khóe miệng Liễu Dịch khẽ nhếch lên rồi đưa tay vỗ nhẹ lên gò má Thích Sơn Vũ.
Động tác này đối với người đồng tính thành niên mà nói thì mang có chút lẳng lơ cùng không đúng đắn, nhưng khi Liễu Dịch thực hiện động tác này lại rất tự nhiên, ngay cả khi bị vỗ mặt thì Thích Sơn Vũ cũng không cảm thấy bị xúc phạm, nhưng vì chút hơi ấm Liễu Dịch để lại mà vành tay vô thức đỏ ửng lên.
Dưới mắt người không hiểu chuyện gì như Giang Hiểu Nguyên thì đây chỉ là một hành động bình thường giữa những người bạn với nhau mà thôi. Nhưng dưới ánh mắt của Lý Cẩn khi trong đầu đang đầy suy nghĩ “Rốt cuộc họ có quan hệ như thế nào?” thì hành động đó như một cái gai đâm vào tim cậu ta, chướng mắt đến bực mình.
Nhưng sắc mặt Lý Cẩn đột ngột trở nên tái xanh cũng không hề thu hút sự chú ý của bất kỳ ai. Thích Sơn Vũ gật đầu với Liễu Dịch: “Được, tôi sẽ cố gắng.”
“Đi đi.”

Liễu Dịch vỗ vai cảnh sát Thích, sau đó quay người dặn dò Giang Hiểu Nguyên và Lý Cẩn: “Chuẩn bị phòng giải phẫu, chúng ta đi kiểm tra thi thể của Tô Nhuế Nhuế.”
“Đợi đã!”
Nghe thấy lời của Liễu Dịch, Thích Sơn Vũ nhíu mày rồi gọi Liễu Dịch lại: “Bố mẹ của cô ấy không đồng ý giải phẫu, anh đừng làm càn.”
“Tôi biết rồi.”
Liễu Dịch quay đầu lại cam đoan với Thích Sơn Vũ: “Tôi chỉ kiểm tra bề mặt thi thể thôi, sẽ không dùng dao.”
Nói xong, anh hối thúc hai cậu học trò đang đứng ngẩn người không nhúc nhích kia: “Còn ngây ra đó làm gì? Nhanh đi chuẩn bị đi.”
Giang Hiểu Nguyên và Lý Cẩn nhìn nhau, vội vàng quay người đi ra khỏi cửa.
“ y da, cậu đợi đã.”
Đột nhiên Liễu Dịch đổi ý, đưa tay nắm lấy phía sau cổ áo của Lý Cẩn, lôi cậu học sinh kém không có tác dụng này quay lại. Sau đó anh đẩy cậu ta về phía Thích Sơn Vũ: “Cậu đi theo cảnh sát Thích, phụ trách bưng trà rót nước cho người nhà Tô Nhuế Nhuế.”
“Cái, cái gì cơ?”
Mặt Lý Cẩn cứng đờ, ngây ngốc mà nhìn Thích Sơn Vũ. Ngay lúc chạm mắt với người cũ, cậu ta cứ như bị sét đánh mà lập tức quay đầu đi, vẻ mặt tràn đầy sự không tình nguyện.
“Cậu đi đi.”
Liễu Dịch hoàn toàn không biết cậu thực tập sinh này của mình lại có ân oán tình thù suốt hai năm với cảnh sát Thích. Anh cũng không rảnh quan tâm cậu ta đang suy nghĩ cái gì trong đầu.
Anh dùng khủy tay đẩy vai Lý Cẩn một cái, sau đó bước vài bước về phía góc nhà, dùng bóng lưng của mình để che chắn rồi lấy một chiếc bình nhỏ ra khỏi ngăn kéo, đặt vào tay cậu thực tập sinh. Anh ghé gần tai cậu ta, cố gắng đè thấp âm lượng mà dặn dò: “Một người một nửa, linh hoạt chút. Đừng để cho họ phát hiện, biết chưa?”
“Hả? Hả? Hả?”

Lý Cẩn không ngờ Liễu Dịch lại áp sát mặt vào mình như vậy nên cả người trở nên cứng đờ.
Cậu ta chỉ cảm thấy đối phương thổi vào tai mình một luồng hơi vừa nóng vừa nhột, cơ thể giống như có điện chảy qua, vừa choáng váng vừa tê dại. Cậu ta hầu như không nghe lọt tai được những lời Liễu Dịch vừa nói, chỉ ngây ngốc nắm chặt bình thuốc nhỏ trong tay, vẻ mặt mờ mịt mà nhìn gương mặt đẹp trai gần trong gang tấc của Liễu Dịch.
-- Ây da, trước đây nhìn thằng nhóc này có vẻ lanh lợi phết, sao giờ lại nhìn ngốc nghếch thế chứ?
Liễu Dịch cố kiềm chế để không gõ đầu Lý Cẩn, nhắc lại một lần: “Nhớ kỹ, mỗi người một nửa, đừng có làm lộ!”
Sau đó anh giúp Lý Cẩn bỏ bình thuốc nhỏ vào túi áo choàng trắng, tiếp tục vỗ vai cậu thực tập sinh của mình, kéo người đến trước mặt Thích Sơn Vũ: “Được rồi, hai người nhanh đi đi.”
Nói xong anh liền quay người, không thèm ngoảnh đầu lại mà bước vào trong phòng giải phẫu.
Thích Sơn Vũ và Lý Cần nhìn chằm chằm vào bóng lưng Liễu Dịch đang dần rời đi. Bầu không khí trở nên yên lặng tầm nửa phút, mãi đến khi anh biến mất nơi góc rẽ của hành lang, không thấy đâu nữa thì Thích Sơn Vũ mới quay đầu lại nhìn cậu bạn trai cũ. Thái độ làm việc của cậu rất nghiêm túc, lạnh lùng mà nói một câu: “Chúng ta đi thôi.”
Nói xong, cậu không nói thêm câu nào với Lý Cẩn nữa, chỉ bước về phía trước, đi thẳng đến phòng nghỉ nơi người nhà Tô Nhuế Nhuế đang đợi.
Lý Cẩn theo sau Thích Sơn Vũ, trái tim đập loạn liên hồi. Cậu ta lén lút lấy chiếc bình thuốc mà Liễu Dịch bỏ vào trong túi áo choàng trắng của mình, sau đó liếc nhìn qua nhãn dán.
Chỉ thấy nhãn dán trên bình thuốc có in hoa ba chữ màu xanh nhạt - “furosemide”*.
(*Furosemide: Thuốc lợi tiểu

Lý Cẩn: “...”
Cậu ta không thể ngờ được chủ nhiệm Liễu nhìn có vẻ là một chính nhân quân tử thông minh, lạnh lùng lại nghĩ đến cách bỏ thuốc lợi tiểu vào trong trà của người thân Tô Nhuế Nhuế, để cho đối phương phải đi vệ sinh nhiều nhằm kéo dài thời gian!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.