Liễu Dịch gọi điện bảo cậu bạn thân Tiết Hạo Phàm tự về nhà đi, sau đó đỡ Thích Sơn Vũ cao hơn anh chín phân, nặng hơn bảy mươi cân lê lết đến một khách sạn năm sao đầu phố. Anh quẹt thẻ thuê một căn phòng, sau đó nhờ nhân viên phục vụ của khách sạn trợ giúp, bưng cả người Thích Sơn Vũ vào trong thang máy, sau đó khiêng vào trong phòng.
Đến lúc ném được người lên chiếc giường xa hoa king size kia, Liễu Dịch đã mệt đến mức thở hổn hển.
Anh nằm phịch xuống bên kia giường, nghiêng đầu mà nhìn Thích Sơn Vũ. Công nhận người này giống hệt một túi khoai tây, bị anh kéo lê lết trên đường, hất lên hất xuống mà vẫn có thể ngủ say mơ đẹp, ngáy o o được.
“Này, cảnh sát Thích.”
Liễu Dịch vỗ vỗ lên má Thích Sơn Vũ, động tác hoàn toàn khác biệt với hai chữ “dịu dàng”, anh vỗ đến mức da thịt cũng rung rinh.
Thích Sơn Vũ bị đánh đau, lẩm bẩm nói hai tiếng gì đó rồi vung tay lên hất tay Liễu Dịch một “bốp”.
-- Cậu vẫn còn sức ghê nhỉ!
Liễu Dịch nhướn mày, nhìn chằm chằm vào mặt Thích Sơn Vũ một lúc lâu.
Anh vốn không có ý định làm gì với Thích Sơn Vũ, chỉ là thấy cậu uống rượu ở quán bar cả đêm, say bí tỉ không biết trời đất gì nữa, nể tình quen biết nên anh mới nhặt người từ trong quán bar ra, để đỡ bị nhân viên quán bar đuổi ra ngoài rồi lưu lạc đầu đường xó chợ.
Nhưng mà anh lại là một người rất kỹ tính, trước giờ đều không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-giam-toi/1193249/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.