Vấn đề quyền giám hộ đời trước tra tấn Dư Sơ Lâm rất nhiều năm mà nay chỉ đơn giản như vậy đã lưu loát được giải quyết, còn một chút chuyện vặt đều do một mình Lăng Xuân giải quyết, vì tránh đi Dư Tu đang có chút cảm xúc mất khống chế nên Hà Long đưa Dư Sơ Lâm tới một nhà hàng, vừa ăn vừa nói chuyện.
Sinh hoạt mấy năm trong tù vẫn có chút ảnh hưởng tới Dư Sơ Lâm, hắn ăn cơm rất nhanh, nhưng lượng ăn lại tương đối ít, chẳng qua động tác thoạt nhìn cũng quy củ.
Hà Long đánh giá nửa ngày, có chút nghi hoặc, Dư Sơ Lâm cũng nhìn thấy tầm mắt của hắn, động tác gắp đồ ăn chợt dừng lại một chút, cúi đầu nuốt đồ ăn trong miệng xuống, mở miệng nói: “Hôm nay cảm ơn anh.”
“Đừng khách khí.” Hà Long thu hồi tầm mắt, nhắc tới một sự kiện khác: “Cậu của em chắc đã dùng hết số tiền bồi thường kia rồi, em chuẩn bị làm sao giờ?”
“Không làm thế nào cả, cứ theo quy định để ông ấy trả lại.” Dư Sơ Lâm không muốn nói nhiều về Dư Tu, sau khi trả lời thì nhanh chóng giải quyết nốt ngụm cơm cuối cùng trong chén, sau khi buông đôi đũa thì sử dụng giấy ăn chùi miệng, tỏ vẻ mình đã ăn no.
Hà Long nhìn bát cơm sạch sẽ của hắn, hội vàng dùng tốc độ nhanh nhất của mình để ăn cơm, nói: “Em chờ đã, ăn xong anh sẽ đưa em trở về.”
Hai người đều không phải người nói nhiều, không khí bỗng có chút trầm mặc, sau khi đưa người về nhà, Hà Long
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-giam-ho/138986/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.