Edit: Điềm Điềm
***********************
Phản ứng đầu tiên của Trác Duyên không phải là đi hỏi Đỗ Dần, mà là đi kiểm tra người ngã xuống đất.
Người đàn ông ngã trên mặt đất trên đầu còn chảy máu, rơi vào trạng thái hôn mê, dưới tình huống như vậy, thời gian điều trị càng kéo dài, đối với Đỗ Dần lại càng bất lợi.
“Dì, trong cửa hàng của dì có điện thoại không?” Trác Duyên hỏi bà chủ tiệm bánh bao.
Bà chủ hiển nhiên là bị dọa sợ, nghe vậy chỉ sững sờ gật đầu: “Có.”
“Tràng Tử, trước đi gọi điện thoại cấp cứu, sau đó báo cảnh sát!” Dứt lời, rồi lại nói: “Không, để Đỗ Dần tự mình báo cảnh sát.”
Hàn Xương lần đầu tiên đối mặt với loại máu tanh này, rất là bối rối luống cuống, nghe được Trác Duyên chỉ huy giống như là tìm được cốt lõi, lập tức đi theo bà chủ đến cửa hàng gọi điện thoại.
Đỗ Dần ném viên gạch trong tay xuống, ngẩng đầu, con ngươi phía sau cặp kính gọng đen mờ mịt tuyệt vọng nhìn Trác Duyên, bên cạnh cậu ta còn có một cô gái cúi đầu nhỏ giọng khóc nức nở.
“Đừng lo lắng, sẽ ổn thôi. Đợi lát nữa cảnh sát đến, cậu cứ nói rõ nguyên nhân hậu quả, không được có bất kỳ giấu giếm, biết không?” Trác Duyên không muốn nhìn thấy một học sinh giỏi cứ như vậy bị hủy diệt.
Tuy rằng cậu còn không rõ tình huống là gì, nhưng nhìn thấy tư thế bảo vệ của Đỗ Dần đối với cô gái kia đại khái đoán ra một chút.
Kiếp trước,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-giam-ho-xin-phe-chuan/2487722/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.