Đêm xuống, Chung Hàn không rời đi nên chiếc giường đơn cứ thế bị hai tên đàn ông nằm chen chúc nhau.
Một người không thể đụng vào cánh tay, người còn lại thì không thể đụng tới chân.
Chung Hàn nghiêng người, cánh tay tự nhiên vòng qua hông Yến Giác. Đây là lần thứ hai mà hai người chung chăn gối, tim Yến Giác đập so với lần đầu còn nhanh hơn. Y đưa lưng về phía hắn, hướng mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Chung Hàn dựa vào y rất gần, hơi thở ấm áp không thể tránh khỏi phun lên sau đầu y, truyền đến cảm giác tê dại khiến cổ họng Yến Giác bỗng dưng ngứa ngáy.
“Yến Giác?”
“Sao?”
Thật lâu sau thanh âm trầm thấp của Chung Hàn mới vang lên: “Tôi không phải không có cách đối phó với Lương Dương, tôi chỉ không thể động tới gã, chỉ cần Lương Thất còn sống thì tôi không xuống tay được.” Chung Hàn tới dài, ôm chặt eo Yến Giác: “Mẹ tôi lúc tôi tám tuổi đã chết, tình cảm chân thành của bà bị người kia phản bội nên bà không thể tiếp thu sự thật rằng mình đã bị vứt bỏ nên lựa chọn cùng cha tôi đồng quy vu tận. Cứ như vậy, tôi và em trai trở thành cô nhi, được đưa tới Viện phúc lợi. Tôi ở nơi đó mới biết Thẩm Xuyên, Hạ Viêm Tu và mẹ cậu. Tôi vẫn nhớ rõ lần đầu tiên nhìn thấy mẹ cậu, cô ấy mặc chiếc váy trắng, cầm theo rất nhiều đồ ăn vặt, mỗi lần gặp đều cười rất mực ôn nhu đối với chúng tôi. Mẹ cậu tính tình thiện lương, quyên tặng rất nhiều tiền và
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-giam-ho-wy-tu-mach/199641/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.