Editor: Mòi học tra
꧁LẠC CẨU TEAM꧂
______________________________
“Bệnh nhân bị thương vùng đầu…”
Giọng nói mơ hồ phía trên lọt vào tai, cả âm thanh khóc sụt sùi quen thuộc, ý thức Lâm Dung Vi vừa trở về, vừa vặn nghe được một câu:
“Bệnh nhân có đến 80% không thể tỉnh lại.”
Y vừa định nhúc nhích ngón tay một chút, liền nghe giọng nói nóng nảy của đại ca nhà mình, “Ý ông là, em trai tôi thành người thực vật?”
“Đại khái, chính là tình huống như vậy.” Bác sĩ lấy làm tiếc, “Chúng tôi đã cố gắng hết sức.”
Lâm Dung Vi cười thầm, chuẩn bị cho cả nhà một cái kinh hỉ.
“Bác trai bác gái.” Giọng nói ai đó thành khẩn dị thường, “Mọi người yên tâm, con sẽ chăm sóc tiểu Vi thật tốt, chờ tới khi y tỉnh lại.”
Cái tên đầu sỏ nhà ngươi! Lâm Dung Vi âm thầm thoải mái, xem cha mẹ ruột ta mắng ngươi tới hoài nghi nhân sinh luôn này!
“Đứa nhỏ ngốc!” Mẹ Lâm ngấn lệ, “Dung Vi nhà ta chẳng ra gì, không đáng để con phí nửa đời sau đâu!”
“Không quan trọng.” Lãnh Văn Uyên không chút do dự, ngữ khí rất kiên định, “Con nguyện ý dùng nửa đời sau chăm sóc y, cho dù y không thể tỉnh lại.”
“Haizz, mấy ngày nay khổ cực cho con rồi. Trông chừng tiểu Vi đã đành, còn phải lau người đấm bóp cho nó, đã mấy ngày không chịu đi ngủ.” Ba Lâm thở dài một tiếng,
“Tiểu Vi có thể gặp được con, đúng là may mắn của nó.”
Lâm Dung Vi thẫn thờ, không quá tin tưởng vào những câu vừa nghe được.
“Ba mẹ, con vẫn cảm thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-gap-nguoi-yeu-nhung-chi-muon-yen-on-lam-su-ton-cua-nam-chinh/526956/chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.