Hai người trên lưng gánh trách nhiệm phục hưng Dạ Mị lên đường. Khi cách Dạ Thôn trăm dặm, Lâm Dung Vi mới gỡ mặt nạ xuống, đủng đỉnh khôi phục dáng vẻ thật sự.
Lãnh Văn Uyên chăm chú quan sát y, dịu dàng trong mắt như sắp tràn ra.
Lâm Dung Vi nghiêng mặt nhìn về phía hắn, y còn chưa mở miệng, Lãnh Văn Uyên liền thành thật, "Ở trong lòng đệ tử, sư tôn luôn anh tuấn nhất."
Môi Lâm Dung Vi khẽ mở nhưng lại không nói được gì, Lãnh Văn Uyên đã nói thêm, "Tất nhiên đệ tử không chú trọng vẻ ngoài, bất kể dung mạo sư tôn như thế nào, ta cũng không hai lòng."
Lâm Dung Vi không nói ra lời, khả năng ứng phó đỉnh cao* như vậy là do ai dạy?
(*这么强的求生欲: khát vọng sống mãnh liệt- là một ngôn ngữ mạng mô tả khả năng ứng phó một cách thông minh của nhiều chàng trai khi đối mặt với một vấn đề nan giải kiểu "nếu em và mẹ cùng rơi xuống nước anh sẽ cứu ai?" í 0w<)
"Những gì đệ tử đạt được đều do sư tôn truyền thụ, sư tôn dạy đệ tử đối nhân xử thế, đệ tử vô cùng cảm kích." Lãnh Văn Uyên nhìn thẳng vào mắt Lâm Dung Vi, vô cùng thành khẩn.
Lâm Dung Vi trầm mặc không đáp, mắt to trừng mắt nhỏ với hắn một hồi, hai người đều cảm thấy sự ấm áp trong mắt đối phương.
"Sư tôn, chúng ta lên đường đi thôi." Lãnh Văn Uyên cười tỏa nắng, "Có mấy vị tiên dược ta muốn tìm ở Dược Vân Lĩnh."
Lâm Dung Vi nhẹ nhàng gật đầu, bước hai bước, y chợt quay đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-gap-nguoi-yeu-nhung-chi-muon-yen-on-lam-su-ton-cua-nam-chinh/526917/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.