Chương trước
Chương sau
"Đối với vạn vật trên thế gian này vi sư không mong muốn gì cả, đến tận cuối cùng chỉ quyến luyến duy nhất một người. Ta muốn đồng hành cùng ngươi dù là đi tới đâu chăng nữa, ngươi quên rồi sao?"
Cái này ngọt quó tui phải đưa lên đầu!!!
- --------------------
Lâm Dung Vi bình tĩnh chăm chú quan sát Lãnh Văn Uyên, Lãnh Văn Uyên mặt đầy thành khẩn, không nhìn ra một chút dối lòng nào.
"Sư tôn, từng câu từng chữ ta nói đều là thật." Lãnh Văn Uyên lại gần Lâm Dung Vi hơn, tiếp xúc gần thế này khiến hai người đều cảm nhận được hô hấp của đối phương.
Ánh mắt Lâm Dung Vi dời đi chỗ khác. Với khoảng cách này nếu ở trong nguyên tác, tiếp theo phải là màn không tự chủ được mà hôn nhau.
"Sư tôn, ta biết người lòng mang thiên hạ. Dù sao chăng nữa ta cũng không nghi ngờ chút nào. Coi như thế nhân đều không tin người, ta sẽ luôn đứng phía trước người, nhất định phải bảo vệ người." Lãnh Văn Uyên ngừng một lát, thanh âm trầm thấp phân nửa, "Giống như người vẫn luôn che chở cho ta vậy."
Lâm Dung Vi mất tự nhiên rủ mắt, rút tay khỏi bàn tay của Lãnh Văn Uyên, ngón tay đè lên giường đến mức đầu ngón tay trắng bệch.
Nam chính ngốc nghếch, trước đây mình đối xử tốt với hắn chẳng qua là vì muốn hoàn thành nhiệm vụ mà thôi. Sớm muộn gì mình cũng phải trở về thế giới thật, nơi đó có cha mẹ để ỷ lại, còn có một đại ca nhiều chuyện nữa. Những người này y đều muốn bảo vệ cả.
"Sư tôn, người không tin đệ tử sao?" Lãnh Văn Uyên mặt đầy đau đớn, kéo tay Lâm Dung Vi đè lên bờ ngực đang rướm máu của hắn.
"Tất cả những gì ta có hiện tại đều là của sư tôn mà. Sư tôn muốn khí vận của ta ta cũng không một câu oán hận. Sư tôn nguyện ý cứ lấy hết đi." Ngôn từ Lãnh Văn Uyên tha thiết, tất cả đều xuất phát từ tận đáy lòng.
"Ta không muốn." Lâm Dung Vi còn nhớ Vi Sinh Huyền Dương chết như thế nào.
Lãnh Văn Uyên càng đè chặt bàn tay mảnh khảnh của y vào ngực hắn, "Việc đệ tử sợ nhất, chính là cái gì sư tôn cũng không muốn."
"Ta chỉ có một mảnh hồn phách ngây ngốc được người nhặt về. Ta tình nguyện người có mưu đồ với ta, như vậy ánh mắt người mới có thể luôn nhìn về ta. Ta chỉ mong sau khi người hoàn thành mong muốn, xin đừng quên ta, tâm ta vẫn luôn hướng về người. Dù là ngàn năm vạn năm, dù xương cốt này có trở về với cát bụi, chỉ cần trong lòng người có ta, ta chết không có chỗ chôn cũng cảm thấy vui lòng."
Tâm tình Lâm Dung Vi nặng nề, càng lúc càng luyến tiếc hắn hơn.
Có lẽ, một trong những nguyện vọng quý giá kia, mình thật sự muốn dành cho tên ngốc này.
Khi thấy dáng vẻ đầy khổ tình của Lãnh Văn Uyên, tâm tình vốn đang rối rắm vì nhiệm vụ của y chợt thả lỏng hơn.
Lâm Dung Vi trước giờ chưa từng muốn làm tổn thương người thật lòng thật dạ với mình. Nếu đã quyết định muốn đưa người này theo, vậy bây giờ coi như y cũng không thẹn với lòng. Chí ít, y đã có thể thẳng thắn đối mặt với tình cảm của Lãnh Văn Uyên.
Lâm Dung Vi rút tay ra, nhìn vết máu trong lòng bàn tay, không khỏi thở dài.
"Sư tôn nếu đau lòng ta, vậy người đã hiểu được tâm ý của ta rồi phải không?" Khóe mắt Lãnh Văn Uyên đỏ lên, "Khí vận hay bất kể thứ gì người muốn, ta đều dốc lòng dâng lên."
Lâm Dung Vi nhớ lại mấy nhiệm vụ y đang trì hoãn.
Cùng du ngoạn Tiên Vực: Muốn thân.
Giải từ tâm ma: Muốn tâm
Cùng hưởng dược lực: Muốn trinh tiết.
Xin lỗi*, là chính ngươi cho phép, là ngươi nói cái gì cũng được.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.