Có lẽ vì Vực sâu có dị động nên thời tiết ở Nhân giới cũng khắc nghiệt hơn không kém.
Tây Vu* vào đông, non xanh nước biếc phủ thêm một gam xám trầm u ám của ngày giá rét. Tuy không có tuyết rơi như ở Ma giới nhưng gió mùa Đông Bắc heo hút thổi tạo cảm giác buốt đến tận xương.
(Tây Vu: Tên gọi của Hà Giang ngày xưa.)
Sông Nho Quế xanh biếc, một chiếc thuyền độc mộc chầm chậm trôi giữa dòng nước êm.
Trên thuyền có hai người. Nam nhân bạch y lười biếng ngồi trước mũi thuyền, tay chống cằm lơ đãng nhìn theo dòng nước. Người còn lại đang tĩnh tọa ngay phía sau, dáng ngồi thẳng tắp đoan chính.
Đi thuyền trên sông Nho Quế cùng với Ma Tôn đúng thật là nhàn. Người bình thường phải chèo mỏi cả tay, thế mà Ma tôn chỉ cần búng tay một cái là thuyền độc mộc giống như gắn thêm động cơ phản lực, muốn đi nhanh thì đi nhanh, muốn chậm liền có thể chậm.
Một giây trước Cơ Phượng vừa mới mạnh miệng nói muốn hít chút gió trời cho khỏe người. Tử Hạo vừa thu kết giới lại, hắn liền lạnh đến rụt cổ.
Cơ Phượng thu người vào trong lớp áo lông ấm áp, chóp mũi vì lạnh mà đỏ ửng. Hắn hắt xì hơi một tiếng, quay lại nhìn Tử Hạo đang tĩnh tọa, muốn nói lại thôi.
Ngay từ khi Cơ Phượng lấm lét nhìn mình, Tử Hạo đã phát hiện ra rồi. Y mở mắt, giả bộ ho hai tiếng:
- Ngươi có thấy lạnh không?
Cơ Phượng run rẩy trả lời:
-
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-dung-nhin-ban-ton-nhu-the/2915511/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.