Họ dồn tôi vào tường, dùng tay bịt lấy miệng tôi. Tôi lập tức phản kháng, cắn một cái. Kẻ đó giật mình thụt tay về. Nhưng thay thế chỗ của bàn tay khi nãy là một vật mềm mềm ấm áp. Môi tôi bị môi ai đó chiếm lấy. Mùi xạ hương nhàn nhạt cũng bắt đầu lan tỏa. Là anh. Tôi trôi theo dòng suy nghĩ kia, những phản kháng bản năng đều mất hết. Đôi mắt trợn tròn từ lúc nào đã dịu đi. Tôi mơ màng trong một thứ gì đó rất mông lung.
Anh đến tìm tôi thật sao? Tôi cứ nghĩ rằng anh chắc giờ đang ghét tôi lắm. Nhưng người đang hôn tôi là ai? Nếu đây là một loại ảo giác, tôi ước gì ảo giác này cứ kéo dài mãi như thế này.
Tôi bị sao vậy? Tôi cũng không biết nữa. Đột nhiên lại có những suy nghĩ vụng trộm xấu hổ kia. Không phải trước đây anh cũng rất ghét tôi sao? Cớ gì hiện tại nghĩ đến việc ấy lại cảm thấy chua xót chẳng tài nào tả nổi? Tủi thân, đột nhiên nước mắt lại rơi. Tôi đâu phải là một đứa hay khóc. Vậy mà giờ phút này lại chẳng thể cầm được lòng.
Nước mắt nóng bỏng từ má trượt xuống môi, hòa vào nụ hôn nóng bỏng. Tay ai đó luồn vào tóc tôi. Đôi môi khêu gợi dời đến tai tôi nói nhỏ:
– Đừng khóc. Tôi xin lỗi.
Giọng nói này…Tôi không ảo tưởng. Đúng là anh rồi. Tên anh hờ đáng ghét của tôi đây mà. Tôi mừng rỡ cuống quýt ôm anh:
– Anh Khiêm. Là anh à?
Kẻ đó đờ người ra vài giây mới chậm chạp đáp:
–
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-dung-chung-nha/2610205/chuong-23.html