Hai người ăn ngấu nghiến một lúc, cuối cùng Triệu Khách làm một phần mì sợi cho vào nước canh, ăn đến khi bụng tròn vo mới hài lòng nằm trên ghế.
“Cho này!”
Lôi Khoa lấy ra một điếu thuốc đưa cho Triệu Khách, Triệu Khách nhận lấy không châm lửa, chỉ để dưới chóp mũi nhẹ nhàng ngửi mấy hơi, tiện tay để lên bàn.
Dù sao hắn cần duy trì khứu giác và vị giác nhạy bén của mình, tuy hút thuốc không làm mình mất vị giác, nhưng sẽ khiến sự nhạy bén với mùi vị trở nên chậm chạp.
Lôi Khoa không kiêng dè nhiều như Triệu Khách, tùy tiện nằm trên ghế, sau khi châm thuốc rít mạnh mấy hơi, nhìn thời gian rồi đứng lên chuẩn bị đi về.
Trước khi đi, Lôi Khoa đột nhiên quay lại nhìn chiếc hộp mà Triệu Khách để trên bàn, lông mày nhướn lên: “Ngươi không định…”
“Cái gì??”
Triệu Khách không hiểu ý của Lôi Khoa.
Thấy thế Lôi Khoa chỉ vào chiếc hộp gõ mà Triệu Khách để trên bàn, nói: “Kia là hũ tro cốt…”
Triệu Khách nghe vậy ngơ ngác quay đầu nhìn hộp gỗ tử đàn để trên bàn, khóe miệng giật một cái, nghe Lôi Khoa nói vậy, Triệu Khách cũng kịp nhận ra cái hộp hình chữ nhật này, không phải là tạo hình của hũ tro cốt sao? Ngay sau đó, Triệu Khách tức giận nói: “Dùng để mang rác đi!”
“Ồ!”
Triệu Khách nói vậy khiến Lôi Khoa yên tâm hơn, với sự hiểu biết của hắn ta với Triệu Khách, nếu cái hộp này để Triệu Khách dùng, Triệu Khách sẽ không nói là hộp mang rác đi.
Nhìn Lôi Khoa rời đi, Triệu Khách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-dua-thu-khung-bo/4181993/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.