Ánh mắt Triệu Khách liếc sang nhìn xuyên qua khe hở, thấy bên trên có một chiếc nồi sắt lớn, miệng nồi bốc lên hơi nước cuồn cuộn, không biết nấu cái gì lại đang tỏa ra mùi thơm nồng nặc.
“Bà bà, ngài ở đây một mình à?” Trần Tĩnh nhìn xung quanh, dò hỏi lão thái.
“Còn có hai nhi tử vô dụng nữa, có lẽ cũng sắp về rồi, đêm nay các ngươi ở tạm đi, ta còn có chút đệm chăn, làm phiền các ngươi ngả ra đất nghỉ ngơi, chờ sáng mai nhi tử ta quay về, để hắn đưa các ngươi rời đi.” Lão thái hiền từ nói.
Vừa nghe đến ngày mai có thể rời đi, Tề Lượng và Trần Tĩnh nhìn nhau không nhịn được thể hiện ra vẻ vui mừng.
“Ùng ục ục…”
Lúc này bụng Tề Lượng không nhịn được lại kêu lên, thấy thế Tề Lượng không nhịn được gãi đầu, nói với lão thái: “Bà bà, ngài có thể cho chúng ta ăn chút gì không... Đói quá.”
Tề Lượng vừa nói đói, trên mặt Trần Tĩnh bên cạnh cũng đầy vẻ chờ mong, không hiểu sao bọn họ lại xuất hiện ở đây, còn không hiểu rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì lại bị một con gấu đen đuổi giết, ngay sau đó chạy đến nơi đây giữa đêm, vất vả cả một quãng đường bụng đã sớm đói đến kêu lên ùng ục.
Từ khi vào cửa, mùi thịt trong phòng đã khiến hai người suýt bị câu mất nửa cái hồn.
“Có có có, trong nồi có sẵn, vẫn còn nóng lắm.” Lão thái nói xong đứng lên, kéo rèm cửa ra đi vào nhà bếp, không lâu sau bê ra hai bát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-dua-thu-khung-bo/4181970/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.