Trong xe cấp cứu, nhìn gương mặt Hoài An tái nhợt, hàng mi đen khép chặt như đang ngủ một giấc ngủ triền miên. Adam chợt nhớ tới cảnh Hoài An nằm bất động trong vũng máu và mùi tanh xộc thẳng vào mũi làm anh bủn rủn tay chân. Tại sao con người dễ dàng tìm đến cái chết như vậy? Chẳng phải khi đang hạnh phúc con người ta sẽ không nỡ kết liễu cuộc đời sao. Adam hoài nghi và cố đưa ra câu trả lời. Có thể cô bị oan thật hoặc cũng có thể tình cảm vợ chồng, dù cũ nhưng gặp lại vẫn có những lúc bồi hồi xao xuyến, có khi hai người đã thật sự quấn quýt lấy nhau. Adam lay đầu. "Thôi không nghĩ nữa, lúc này tính mạng Hoài An quan trọng hơn cả"
Một tiếng sau, người y tá mở cửa phòng hồi sức, hỏi lớn:
- Bệnh nhân đang thiếu máu mà bệnh viện đã hết nhóm máu B rồi, người nhà bệnh nhân ai có thể hiến máu được cho cô ấy thì đi theo tôi.
- Tôi nhóm màu B. Tôi có thể truyền cho cô ấy! - Adam sốt sắn.
- Vậy mời anh đi theo tôi.
Sau vài bước kiểm tra nhanh, máu của Adam chảy qua ống truyền, chạy vào tĩnh mạch của Hoài An. Sắc mặt cô bây giờ trông khá hơn lúc nằm trên xe cấp cứu. Ngày hôm sau, Hoài An đã có thể về phòng riêng theo dõi sức khỏe.
Ngoài trời sấm chớp nổi lên bất chợt. Những hạt mưa thi nhau rơi xuống khắp mặt đất. Ánh sáng lóe lên. Adam giật mình, quay sang nhìn Hoài An nằm im trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-di-tim-giac-mo/2843946/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.