Adam nhè nhẹ tiến sát lại gần giường bệnh của người đàn ông. Anh thật không thể tin nỗi vào mắt mình. Người bố trong trí nhớ của anh, thật lực lưỡng, hung tàn năm nào, giờ chỉ còn là cái xác khô khốc nằm bất động trên giường nệm trắng. Hơn hai mươi năm trôi qua, ông ấy đã gần sáu mươi tuổi, gương mặt hằn rõ các nếp nhăn, mái tóc vàng mà anh thừa hưởng, nay đã bạc trắng và thưa thớt. Adam chợt thấy xót xa vô cùng. Tuy nhiên anh chẳng thể khóc được.
- Ông ấy hôn mê trở lại từ đêm hôm qua. - Dì Tristina vừa nói vừa lau hai hàng nước mắt lăn trên má. Có lẽ dì
đã khóc rất nhiều. Hai mắt sưng lên và đỏ ngầu thế kia. Dì cầm tay Adam:“Adam ơi, hãy gọi ông ấy đi vài tiếng đi con. Mấy ngày liền ông ấy luôn nhắc đến con đó“
Adam lưỡng lự, dù chuẩn bị tâm lý trước nhưng vẫn có một thứ gì đó khiến anh khó nói thành lời.
- Dì xin con đấy! Ông ấy không thể trụ lâu hơn được nữa đâu Adam. Ông ấy chỉ đợi mỗi con thôi.
Thôi thì "nghĩa tử là nghĩa tận". Adam miễn cưỡng ghé vào tai ông, chậm rãi nói:
- Bố ơi! Con là Adam Walter đây! Con đã đến bên bố rồi đây! Bố có nghe thấy con nói gì không! ...Khi bàn tay anh chạm vào tay bố, có một cảm giác kỳ lạ dâng lên. Là tình máu mủ ruột rà, là sự thương cảm tột độ. Nước mắt anh tự nhiên rơi xuống ướt thấm đẫm tấm nệm.
Quả nhiên, Adam vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-di-tim-giac-mo/2843944/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.