Sáng sớm như thường lệ, tiếng râm rang của người đi tập thể dục dưới công viên làm Hoài An tỉnh giấc. Cô bế con ra ban công đón nắng bình minh, bầu trời khi ấy có màu vàng cam phía đằng Đông. Bỗng có một chiếc máy bay bay ngang qua làm Hoài An nhớ đến Adam vô cùng. "Giờ này anh ấy đang làm gì nhỉ? Anh ấy có nhớ mình không? Không biết anh ấy nói chuyện với mẹ thế nào rồi,..."
Hoài An lấy máy, bấm gọi cho Adam. Bên kia mãi không có người trả lời. Có lẽ anh đang ăn tối hoặc trò chuyện cùng mẹ. Nghĩ vậy, Hoài An cất điện thoại đi.
Nửa tiếng sau, màu trời tan ra, xanh trong vắt. Hè - tháng của những bông hoa đua nhau khoe sắc. Hàng Bằng Lăng trước nhà nở rộ, tím một con đường. Hoài An nghĩ về Công. Cũng tháng này, nhiều năm về trước. Anh đã hái nhánh Bằng Lăng tặng cho cô thay lời tỏ tình. Giờ đây, Công thật đáng thương. Trong lòng cô khi ấy có chút nhói đau.
Hoài An không còn yêu Công. Chỉ là cô luôn nhớ lời mẹ dạy: "Sống trên đời, lương thiện được chút nào thì lương thiện". Và lương tâm cô không thể bỏ rơi Công. Hoài An nhìn con trai rồi đưa ra quyết định cho Minh về thăm bố và ông bà.
Nhưng cũng phải nói cho Adam biết. Adam luôn coi Minh là con. Việc cô tự ý cho Minh gặp Công sẽ làm Adam khó chịu. Còn cả mẹ của Adam nữa. Nghĩ thế, Hoài An liền gọi điện thoại cho Adam.
Cô gọi vài lần cho anh, không hiểu vì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-di-tim-giac-mo/2843918/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.