Tiếng khóc của đứa trẻ vang lên như muốn xé nát mảng tối tăm bao trùm. Nó dùng hàn tay gõ mạnh, dùng hết sức đập mạnh nhất có thể
- BA, MẸ! BA MẸ ƠI! BÀ NỘI ƠI, ÔNG NỘI ƠI ĐỪNG BỎ CON ĐI MÀ!.. CON HỨA CON SẼ NGHE LỜI MÀ, THẢ CON RA ĐI
Tiếng khóc nấc cũng chỉ còn là tiếng vọng lại
—–
Tôi cơ hồ ngửi thấy được mùi máu tanh xuất phát từ tay Liêu Song. Em ấy đang cố gắng không bộc lộ nỗi sợ của mình bằng cách tự dùng móng tay bén giấu đâm mạnh vào nơi mạch máu tụ lại. Mặt đối mặt, tôi nhìn vào đôi mắt xinh đẹp bình tĩnh kia, bắt chước động tác dỗ dành người yêu xoa đầu em
- Cô đừng xin lỗi tôi, đó không phải là lỗi của cô. Là do tôi chưa tốt, xin lỗi vì đã quá đáng với cô
Em ngước đôi mắt ngập nước buồn bã xinh đẹp nhìn tôi, lúc này cũng đã định thần được đôi chúti:
- Dạ, không sao đâu ạ, cấp trên dạy bảo cấp dưới là điều hiển nhiên. Không sao đâu ạ
- Đi đi
Tôi bỏ tay ra khỏi mái tóc em, nhích người qua một chút nhìn em cầm lấy tài liệu rời đi. Tôi thở dài một hơi, dọn dẹp lại căn phòng bừa bộn chất tài liệu thành đống bỏ lại vào thùng. Dọn xong trong đầu lại tuồn ra một vài suy luận, tôi nhanh tay lấy quyển sổ tay màu đen và cây bút bi ra mà viết
Thủ đoạn, vô cùng đơn giản nhưng cũng cực kì tàn nhẫn. Hung thủ có kiến thức, nó đã được thể hiện ra bằng hành động phi tang
Tâm lí? Hành động xuất phát từ sự phẫn uất, đây cũng chẳng phải là kế hoạch ngày một ngày hai. Đã có sự tính toán từ trước nhưng khi hành động lại cực kì bản năng, giống như, khi bạn bị con trâu điên rượt đuổi, bạn dùng dao theo quán tính đâm nhiều nhát khắp nơi trên cơ thể nó. Sau cùng, bồi thêm vết chí mạng ngay cổ khi đầu óc đã thanh tỉnh và tính toán xong. Nhưng những khúc thịt bị vứt cho chó ăn tại hiện trường, xem ra hung thủ không phải người dễ chơi. Hắn đã tính khiêu khích sự kiên nhẫn của cảnh sát rồi sao?
Tôi ngồi phịch xuống ghế, cởi chiếc áo da màu đen ra, nhắm mắt nhớ đến một vài thứ trước kia. Tua đến tua lui như bộ phim chiếu chậm, những kí ức nhìn lại giờ thấy hận chính mình. Tôi bắt đầu thở dài buồn chán
Dù sao, bây giờ cũng tốt, tôi có thể sống vì con người, những gì tôi làm bây giờ có lẽ không thể san lấp quá khứ. Suy cho cùng, ít nhất, tôi vẫn thấy mình vẫn sống, mình vẫn có thể quay đầu, vẫn có thể đền tội.
—-
Trong căn tin
Tôi đi đến lấy phần ăn chỉ toàn ức gà và thịt bò, và một ít rau xanh.
Trong đống mùi hỗn loạn pha lẫn thức ăn thơm phức trong đây, tôi lại ngửi mùi mèo đậm đặc rồi nhíu mày nhìn quanh
Song Song của tôi có nuôi mèo, nhưng mùi sẽ không đậm đến như vậy.
Tôi xoay qua nhìn, đập vào mắt tôi là thằng nhóc ấm nhà họ Vương - Vương Đồng Đồng. Chẳng trách tôi ngửi ra được mùi này, mới hai tiếng trước đã chạm mặt cậu ta bốn lần, rất có ấn tượng
Nó không nhìn thấy tôi, đang bận lấy hai phần ăn.
Không để ý lắm, tôi vừa vặn lấy khẩu phần ăn “đặc thù” của mình rồi đi kiếm chỗ. Tôi nhìn quanh, lướt qua một góc khá khuất nhưng cũng rất đẹp trong căn tin, ánh sáng chói chang chiếu vào hai người đối diện nhau
Ngô Liêu Song và Vương Đồng Đồng,
“Chị, phần cơm của chị đây! Chị vẫn còn đang viết lại báo cáo cho ông già chết tiệt đó à!”
“Cảm ơn, nhưng tôi không đói, no rồi!”
“Lát nữa ăn xong em đi cùng với chị đi gặp con nạn nhân nhé!”
“Được”
Tôi khinh khỉnh trong lòng, con mèo mà anh Christ nhặt về quả thật biết khua môi múa mép làm sao. Ông đây chỉ mới hai mươi chín thôi!
Theo bản năng của sói phát ra nhiều tia cảnh giác, thằng nhãi này, nó muốn cướp người của tôi. Mặt tôi giờ đây lạnh như tiền, tiến đến giành chỗ trống cạnh bên Liêu Song rồi ngồi xuống, ngay trước khi tên nhóc đó đặt mông ngồi xuống kế bên nữa
Thằng nhóc đối diện “A” một tiếng rồi lắp bắp lễ phép chào tôi
- Dạ chào sếp, a quý hóa qua hôm nay Đội trưởng Ngụy ngồi dùng cơm chung với tụi em ạ!
- Ừ, lần đầu tiên tôi diện kiến thần đồng của Viện Pháp y!
Cậu ta cười xòa khiêm tốn:
- Em nào có, phải học anh nhiều một chút ấy chứ!
Tôi cố gắng ngồi sát cô gái nhỏ vẫn đang chăm chú vào laptop. Rồi nhìn qua người đối diện, đúng là cậu ấm nhà họ Vương - Là một Miêu nhân. Bảy năm trước tôi từng đọc một bài báo, Vương Đồng Đồng là một thiên tài trẻ tuổi, được đặt cách thi tốt nghiệp sớm, không ngờ năm đó trở thành thủ khoa đầu vào của Đại học Y khoa Thủ đô, và năm kia đã trở thành thủ khoa đầu ra. Người dẫn dắt nó không ai khác chính là anh ấy
- S-sếp!
Tôi ăn ức gà cùng với cơm, sau đó húp canh nhìn tên nhóc họ Vương, chưa kịp hỏi thì em ấy chùi chùi miệng rồi đưa cặp mắt bất ngờ nhìn tôi
- Gì? Hết chỗ rồi, ngồi tạm ở đây, được chứ?
Em gật đầu, sau đó đẩy phần cơm qua cho tôi, mỉm cười:
- Sếp, dù sao tôi thấy sáng nay anh tập khá nặng, ăn thêm phần cơm bồi bổ nhé
Tôi nhếch môi, nhận lấy:
- Cô mời thì tôi đành nhận vậy!
Vương Đồng Đồng nhìn màn này, cậu ta ngại ngùng đổi chủ đề:
- Chị, chị có nghĩ ra hung thủ là người như thế nào chưa?
Em ấy uống một ngụm sữa, nhìn về phía người đối diện, xem người đang ăn cơm là tôi đây như người vô hình rồi nói:
- Chúng ta chưa tìm ra được nghi phạm, không thể nói trước được. Tôi thấy hung thủ hành động vô cùng bản năng nhưng cũng không thuộc dạng thiếu suy nghĩ, nếu theo phác họa chân dung tội phạm, hắn ta là một kẻ có học thức, có một sự am hiểu nhất định về hóa học và sinh học, nên mới biết cách phi tang thi thể gây khó dễ với chúng ta. Nhưng cũng có một vài phần t.hi t.hể đã bị phân ra ngay khi nạn nhân còn sống.
Sau đó chúng tôi vô tình đồng thanh
“Muốn dày vò nạn nhân, cảm nhận được chuyện sống không bằng chết!”
Liêu Song nói thêm:
- Hiện tại, chúng ta có hai nghi phạm chính là
Bọn tôi nhìn nhau, như nhận ra gì đó, tôi hắng giọng, liếc qua chiếc laptop:
- Đưa tôi chiếc laptop
Sau đó tôi nhìn qua tên tình địch:
- Cậu ăn xong thì cút ra chuẩn bị đi!
—-
“Đây là đài FM 95 MHz, chào mừng quý thính giả đã đến với chương trình Dự báo thời tiết ngày hôm nay. Sáng nay ở các tỉnh miền Trung trời nắng, nhiệt độ khoảng 37°C, chỉ số UV cao, khi đi ra ngoài nên trang bị chống nắng đầy đủ. Chiều tối có mưa rào ở vài nơi…”
Hôm nay người lái chính là Liêu Song, trên chiếc Mercedes-Mayback S450. Tôi và Vương Đồng Đồng ngồi ở hàng ghế sau, xem lại vụ án cũ dù không hề có một điểm tương đồng nào
Giữa cách thức cũng như chân dung tâm lí của hung thủ. Giữa bầu không khí im lặng, chỉ có tiếng radio phát tin Dự báo thời tiết. Cuối cùng con mèo bên cạnh cũng phá tan bầu không khí im lặng trên xe:
- Tiền bối, em nghe nói anh từng tham gia vụ trọng án “Hồ điệp dưới mưa” đúng không ạ?
Tôi đáp ừ rồi lật qua xem tài liệu về bệnh tâm lí phổ biến, không nhìn qua nó
- Vụ án đó, em nghe kể hung thủ là một kẻ rất khó đối phó, lúc anh vừa vào đã đánh bại được hắn chỉ trong một tháng. Anh đã làm thế nào ạ?
Nhắc đến chuyện cũ, tôi bắt đầu có chút hứng thú tán gẫu với nó:
- Thật ra là ba tháng. Nếu không có thầy cậu thì có lẽ tôi sẽ không phá được
Tôi tính châm thuốc hút, vừa qua tấm kính Liêu Song nhìn về phía đằng sau chúng tôi với vẻ mặt không thân thiện. Tôi đành cất điếu thuốc vào, uống nước lọc mua từ máy bán nước tự động, tôi nhếch môi:
- Thật ra hắn ta vốn dĩ không dễ đối phó, từ quá trình điều tra nguồn gốc vô cùng khó khăn. Bởi vì hắn ta là người nhập cư trái phép, người Triều Tiên. Sau đó thì nhờ những thế lực ngầm, làm giả thông tin thành người Đại lục, lúc đó bởi vì không có hệ thống đồng bộ để xác định danh tính như bây giờ
- Dạ, em có tra trên dữ liệu của Cục, trước và trong thời gian phạm tội, hắn ta là một họa sĩ tiếng trong giới. Mục tiêu của hắn là những mẫu nữ, một năm trước khi bị bắt hắn đổi mục tiêu sang những học viên nữ. Sau khi giết nạn nhân xong hắn đều vẽ cho họ những cánh bướm bằng màu hoặc máu tại hiện trường, đôi cánh theo các loài bướm khác nhau-…
- Thật ra chỉ có hai mục tiêu sau cùng là học viên nữ, một người bị sát hại để bịt đầu mối, một người không thành
Không gian trong xe lại chìm vào im lặng cho tới khi bọn tôi đến nơi, xuống dưới bãi đỗ xe
Hai giờ chiều rồi
Bước lên hầm, hứng lấy từng ánh nắng đầu buổi chiều gắt gỏng, tôi lại đeo kính râm vào, Liêu Song đứng chắn trước hai người cao chúng tôi rồi khoanh tay dặn dò:
- À đây là khu căn hộ nơi tôi ở, thuộc dạng khá tốt, thường thì giá cho thuê theo tháng cũng sẽ nằm giữa mức không đắt cũng không rẻ. Dù sao tôi cũng là người ở đây, có thể tiện đường dẫn hay người đi, để tôi gọi điện với quản lí tòa nhà
Liêu Song đi cách ra một khoảng xa gọi điện, tôi nghe cuộc trò chuyện giữa bọn họ:
“Alo, là ban quản lí chung cư đúng không ạ? Tôi có việc muốn nhờ anh, có thể chứ? Tôi muốn khám xét nhà ở”
Bên kia cũng đáp rất nhanh:”V-vâng, vậy cô là…” - “Tôi là Thiếu Úy Ngô Liêu Song, Đội phó Đội Hình sự thành phố Vũ. Lát nữa tôi sẽ đem lệnh khám xét nhà qua cho các anh mở cửa”
Đầu máy chưa kịp dạ đã bị cúp, em cất điện thoại, quay đầu lại nhìn chúng tôi
- Đi thôi!
Em quay đi trước, cả hai người đàn ông bọn tôi rất nhanh sau đó đã bám theo sau, liếc nhìn qua tên nhóc cầm theo thùng đựng dụng cụ pháp y, tôi nhếch môi sải bước theo em.
Cả ba chúng tôi theo chân quản lí tòa nhà lên tầng mười lăm, đến căn nhà số 1504, căn sát vách ngoài cùng tính từ thang máy quẹo qua trái. Chúng tôi lịch sự bấm chuông, từ trong nhà cậu thiếu niên mười sáu tuổi ra tiếp chúng tôi, thuận tay bọn tôi trình diện thẻ cảnh sát:
- Xin chào cậu trai họ Tạ, chúng tôi là cảnh sát thành phố Vũ, chúng tôi tình nghi hai anh em cậu có liên quan đến vụ án mạng của cha mẹ cậu, mong cậu hợp tác điều tra
Cậu ta nhìn chúng tôi một cách khó hiểu, lúc này Liêu Song đưa giấy khám xét ra:
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]