Tại khu nhà xưởng hoang vắng nằm tại ngoại ô Vũ Hán. Dáng người phụ nữ nhỏ bé, mái tóc búi gọn lên, khuôn mặc hốc hác đang ngồi chễm chệ trên chiếc ghế nhìn lũ nhóc chỉ mới bảy tám tuổi ngồi bệt dưới đất. Người đàn bà khuôn mặt ngoài ba mươi, đôi mắt đen láy như quỷ dữ đang sắp ăn tươi nuốt sống bé con trừng lên nhìn em, hai tay bóp mạnh lấy cằm của em, nói:
_Mày gặp bất cứ ai hay người nào trước mặt họ mày phải gọi tao là mẹ, rõ chưa?
Cô bé sợ hãi gật đầu.
Em chờ đợi bọn trẻ khác và những người già khuyết tật và hai người "chủ" của mình ngủ liền lặng lẽ ngồi dậy viết những mảnh giấy nhỏ nhăn nhúm đặt vào trong bó hồng đã được gói đẹp đặt gọn gàng trên bàn...
__________
Sau cả ngày hôm qua đi khắp thành phố thám thính xung quanh không thu hoạch được gì, sáng sớm hôm nay Liêu Song đến Cục từ rất sớm, cô khởi động rồi chạy vòng quanh sân. Chạy được một lúc thì cảm giác phía sau lưng có ai đó bám theo, liền chạy chậm lại rồi tăng tốc lên lấy trớn xoay chân về phía sau đá móc, người đó thân thủ rất nhanh liền lấy cánh tay đỡ cú đá. Bất ngờ, Liêu Song quay lại nhìn, người đó đưa đôi mắt nhìn cô hừ lạnh:
_Thân thủ rất nhanh, đáng khen! Tuy nhiên nên lấy lực mạnh hơn tí nữa!
Cô quay lại trơ mắt nhìn Ngụy Hoắc Thần:
_Ngụy Hoắc Thần, là anh sao? Shhhh!
Anh gật đầu, đôi mắt đen láy nhìn chăm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-dep-va-quai-vat-trang-khuyet/3352093/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.