Điên rồi điên rồi điên rồi.
Người này rốt cuộc như thế nào mà có thể mặt không đổi sắc nói ra những lời như vậy!
Trần Điệp thực sự không phải là đối thủ của anh.
Mặc dù trước đây dựa vào gương mặt này từ nhỏ đến lớn, cô đều được không ít bạn nam tỏ tình, nhận thư tình đã quen tay rồi, ứng phó cũng vô cùng tự nhiên.
Nhưng khi đối mặt với Văn Lương thì không được.
Hiện tại Trần Điệp cảm thấy, từ đùi đến thắt lưng đều bắt đầu nhũn ra.
Có chút không chịu nổi nữa.
Trần Điệp đẩy anh: “Anh nghĩ cũng đừng nghĩ.”
Anh nhíu mày: “Hửm?”
“Em không có… cái kia?” Trần Điệp nói mấy chữ cuối cùng như muỗi kêu, nói xong thì cúi đầu.
Văn Lương trầm mặc hơn mười giây, sau đó mới tựa trên vai cô bắt đầu cười, một lúc lâu sau mới “Ồ” một tiếng, nghiêng đầu chân thành tò mò hỏi: “Thì ra em đang nghĩ cái này?”
“…”
Tiếng cười kia thật sự chói tai, Trần Điệp máu nóng dồn lên não, thành công bị chọc giận, trừng anh: “Văn Lương!”
Cuối cùng anh cũng không cười, vỗ vỗ đầu cô, trấn an nói: “Chờ anh xử lý xong những chuyện kia đã.”
Trần Điệp: “?”
Nói như thể cô rất mong chờ vậy.
Người này có phải là có vấn đề không!!!
Trần Điệp không muốn nói chuyện với anh nữa, cũng không muốn chen chúc với anh ở trong không gian chật hẹp này.
Những bông hoa tình yêu mong manh của họ nhanh chóng khô héo tàn lụi chỉ sau một đêm.
Trần Điệp nhanh chóng kẻ lông mày rồi đẩy Văn Lương đi ra khỏi phòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-dep-trong-tay/1039567/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.