Sau khi Trần Điệp nghe được câu “Anh cũng vậy”, bỗng nhiên cảm nhận được một loại cảm giác đi sâu vào lòng người của định mệnh.
Cô tiêu rồi.
Cả đời này cô đã rơi vào tay Văn Lương rồi.
Văn Lương cúi người xuống, ôm Trần Điệp vào lòng, bàn tay đặt sau đầu cô.
Khi ở trong lòng anh, những cảm giác khó chịu của Trần Điệp cuối cùng cũng biến thành nước mắt.
Loại cảm giác chạy quay về định mệnh của mình thật sự là quá mức tuyệt vời.
Văn Lương vỗ nhẹ vào đầu cô hai cái, vui vẻ đón nhận bộ dạng đẫm nước mắt của cô, còn có vài phần không biết xấu hổ hả hê khi người gặp họa: “Thích anh lâu như thế, bây giờ vui rồi chứ.”
Ngược lại giống như Trần Điệp chiếm tiện nghi của anh vậy.
Cô muốn mắng chửi, nhưng cổ họng bị nghẹn lại bởi tiếng khóc, cô không muốn làm cho mình quá chật vật, đành phải giơ tay lên đấm mạnh vào người anh vài lần.
Văn Lương cười khẽ một tiếng, nắm bả vai của cô kéo ra, lại giơ tay nâng mặt cô lên lau nước mắt cho cô.
Ngón tay anh dùng sức, lau nước mắt xong thì tay dần trượt đến bên môi cô, ánh mắt hơi sâu, ý tứ không rõ chạm vào môi cô.
Trần Điệp lùi về phía sau, liếm liếm môi, nhẹ giọng lầm bầm: “Có son môi.”
Văn Lương không để ý tới lời nói của cô, ôm eo cô, buộc cô phải lùi về phía tường, lưng Trần Điệp dán sát vào tường, người đàn ông đứng trước người cô, ánh đèn chiếu xuống bóng dáng của anh.
Trần Điệp nhìn ánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-dep-trong-tay/1039566/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.