Trần Điệp vừa cảm thấy Văn Lương uống nhầm thuốc, vừa cảm thấy mặt bắt đầu nóng lên.
Cô đưa tay xoa xoa lỗ tai với vẻ mặt tự nhiên, thở nhẹ một hơi.
Phùng Trí vừa cười vừa hàn huyên mấy câu lại lao vào quay phim, Lục Xuyên cũng không nói gì khiến bầu không khí càng thêm gượng gạo, gật đầu với Văn Lương, khẽ mỉm cười rồi rời đi.
Trần Điệp đi theo Văn Lương ra đến bên ngoài mới nói: “Có phải vừa rồi anh cố ý đúng không?”
Văn Lương hạ tầm mắt, cười khẽ một tiếng: “Đúng.”
Thừa nhận cũng thật thản nhiên.
“…”
Bên ngoài có chiếc xe đang đậu, không phải chiếc xe lúc nãy Chu Kỳ Thông đưa cô đến: “Anh tự lái xe tới?”
“Ừ.” Văn Lương đưa tay ấn ấn phần cung chân mày, “Muốn đi đâu ăn cơm?”
“Ai đồng ý muốn cùng anh ăn cơm?”
Văn Lương nhìn sang, ánh mắt di chuyển xuống dưới, sau khi dừng lại trên chân của cô một giây, lại dời mắt đến mặt cô, lười biếng cười khẽ: “Có phải em đánh giá bản thân quá cao rồi không?”
Trần Điệp nghe hiểu.
Ý của câu này là không phải do cô đồng ý hay không đồng ý, dựa vào sức chiến đấu của cô lúc này thì Văn Lương có thể trực tiếp xách cô đi.
Quả nhiên, vừa ra khỏi đoàn phim anh đã lộ nguyên hình.
“Tôi ăn cái rắm.” Trần Điệp gặp đối thủ mạnh lại càng mạnh hơn.
Văn Lương chậc một tiếng.
Ánh mặt trời ấm áp dễ chịu rọi xuống, xuyên qua lá cây ven đường tạo ra ánh sáng loang lổ rơi trên mặt Văn Lương.
Gương mặt của anh rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-dep-trong-tay/1039552/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.