Thật sự không thể trách Văn Lương được.
Cái gói khăn giấy ướt kia đóng gói rất dễ khiến người khác hiểu lầm, hơn nữa trước đó Trần Điệp còn gửi tin nhắn cho anh nói lấy gói có bao bì màu đen là được.
Cuối cùng Trần Điệp cũng không bảo Văn Lương đi mua nữa, sau đó mới nhớ ra có thể nhờ chuyên gia trang điểm cũng đang ở trong khách sạn này.
Ngày hôm sau, Trần Điệp bị điện thoại của Trần Thiệu đánh thức.
Trần Điệp duỗi chân tay từ trong chăn bông với lấy điện thoại di động trên tủ đầu giường.
Vừa bắt máy, Trần Thiệu đã nói: “Cứu tôi. ”
Trần Điệp buồn ngủ: “Hả? ”
“Mau tới công ty.”
Trần Điệp không hiểu ra sao: “Chuyện gì vậy? ”
“Em còn hỏi thì sau này sẽ không gặp được anh trai em nữa đâu.”
Trần Điệp: “???”
Ai thừa nhận anh là anh trai tôi.
Trần Thiệu lại nói liên tục ba lần nhanh lên, sau đó vô cùng bá đạo trực tiếp cúp điện thoại của Trần Điệp.
Người này thật sự bị thần kinh đúng không?
Trần Điệp không tăng tốc độ, dù sao cũng được cho nghỉ, cô thảnh thơi ở trên giường chậm rãi một lát, vừa tỉnh lại cái chân kia đều cứng ngắc.
Rửa mặt và gọi một phần bữa sáng của khách sạn, sau khi ăn xong và thay quần áo, đến lúc Trần Điệp ra khỏi phòng đã là hơn một tiếng rưỡi sau.
Đi thang máy xuống dưới, vừa ra khỏi khách sạn đã nhìn thấy chiếc xe quen thuộc kia.
Chu Kỳ Thông lập tức đi tới, vòng qua thân xe mở cốp xe ra, cầm một chiếc xe lăn gấp,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-dep-trong-tay/1039551/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.