“Tôi hỏi cậu, cậu thích cô ta đúng không?” Cùng làm chung một công ty, kiểu gì cũng đụng mặt. Sáng hôm sau, Chương Như bỗng phát huy vượt mức bình thường, thật sự đỗ được xe song song vào chỗ đậu, có xíu đó thôi cũng đủ khiến cô muốn khoe khoang một phen, nên vừa vào trong thang máy, cô liền giơ điện thoại định chụp ảnh đăng lên vòng bạn bè. Ai ngờ vừa đánh mắt sang đã thấy Diệp Ấn Dương. Anh đi đến ngay lúc cửa thang máy mở ra, hai người một trước một sau bước vào. Lên đến tầng một lại có mấy đồng nghiệp khác đi vào. “Chào buổi sáng tổng giám đốc Diệp.” Kim Linh là người chào đầu tiên, Diệp Ấn Dương khẽ gật đầu, không nói gì. Hôm nay Kim Linh mặc một chiếc váy màu xanh nhạt, lúc bước vào thang máy như mang theo một làn gió mát, cô bé hỏi: “Tổng giám đốc Diệp đỡ cảm chưa ạ?” Câu hỏi đó nhắc nhở Vệ Tiểu Ba: “Hôm qua sếp Diệp đi bệnh viện, chắc là đỡ hơn rồi ạ?” “Đỡ rồi, cảm ơn mọi người.” Giọng anh vẫn hơi khàn, chắc cổ họng còn đau. Sau đó Diệp Ấn Dương không nói thêm nữa, thang máy đến tầng năm anh liền bước ra. Lúc này Chương Như mới chợt nhận ra cả buổi chiều hôm qua anh không ở công ty, hóa ra là đi khám bệnh thật. Buổi sáng không có nhiều việc, Chương Như tranh thủ ghé qua phòng Nhân sự, lúc quay về thì thấy Phùng Thiền đang cúi đầu nghiên cứu gì đó ở trên bàn, cô hỏi: “Cái gì đấy?” “Móng tay cái à.” Chương Như liếc mắt qua đã nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-dep-mau-lua-thuy-khuc-huu-ngan-phieu/4900464/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.