Chúc Tịnh nghe Jim nói xong câu cuối cùng mới nhẹ nhàng đặt cốc nước trong tay xuống.
Căn phòng im ắng tới nỗi nghe được cả tiếng cây kim rơi xuống đất.
“Bốn người chúng tôi và một nhóm đặc công sẽ bảo vệ cô ở nhà hát. Chỉ cần Wcó ý đồ tiếp cận cô, chúng tôi sẽ lập tức bắt hắn về quy án.” Jim bổsung.
“Tôi có nguy hiểm đến tính mạng không?”
Ánh mắt Jim xao động: “Thành thật mà nói, vẫn có”.
Cô cười nhạt: “Thế nên, tôi còn sự lựa chọn khác à?”.
Jim im lặng nhìn cô.
“Dù nói thế nào, cũng cảm ơn sự thành thật của các anh, bây giờ tôi muốnnghỉ ngơi.” Cô nhanh chóng hạ lệnh đuổi khách, “Ba ngày sau tôi sẽ hợptác. Rõ ràng là tôi cũng chẳng trốn khỏi đây được”.
Jim gật đầu với Ross, rời khỏi phòng nhưng Moon vẫn ở lại.
“Hai ngày này tôi sẽ ở cùng cô.” Moon lạnh mặt, cởi áo jacket của mình ra, “Một là bảo vệ cô, hai là giám sát cô”.
“Tôi thấy đối với bản thân cô, giám sát chiếm phần nhiều hơn phải không?”
“Cô…” Moon giật giật đầu mày, “Cô có ý gì?”.
Chúc Tịnh mở hành lý của mình ra, quay lưng về phía cô ta, giọng nói thảnnhiên: “Tôi biết cô xưa nay không ưa tôi, dù là ba năm trước hay là hiện tại”.
Moon sững người, sau đó sắc mặt dần sa sầm lại.
“Vì cô thích Mạnh Phương Ngôn.” Cô lại nói.
Moon mím chặt môi, dường như đang cố gắng kiềm chế giận dữ: “Tôi chỉ cần vài động tác nhẹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-den-tu-bong-toi/2068423/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.