Đối với bệnh tình của hiệu trưởng Phùng, mặc dù bác sỹ chính,họ và ngay cả hiệu trưởng Phùng đều hiểu rõ kết cục trong lòng, nhưngmọi người đều ngầm hiểu với nhau tuyệt nhiên không nhắc đến.
Vào buổi sáng ngày hôm sau, cuối cùng hiệu trường Phùng đã đồng ý nhập viện tiến hành hóa trị.
Chúc Tịnh biết nguyên nhân ông dây dưa mãi không chịu nằm viện chủ yếu là vì không yên tâm bọn trẻ. Sau khi nhận được lời hứa chắc nịch của cô vàLiệt Nùng, thậm chí là cả Bành Nhiên và Từ Thích Diệp, ông mới thỏa hiệp một cách khó khăn.
“Tịnh Tịnh.” Nằm trên giườngnghiêm chỉnh chấp hành việc kiểm tra của bác sỹ, hiệu trưởng Phùng khóxử nói: “Cả đời này đến con cái chú cũng chưa quản thúc chú đến mức này, kết quả lại xuất hiện con”.
Chúc Tịnh mỉm cười: “Thế nên chú chấp nhận số phận đi”.
Bắt đầu từ hôm nay, cuộc sống của cô tại huyện Lăng Đình trở nên bận rộnhơn hết. Để tiện chăm sóc lũ trẻ, cô dứt khoát chuyển khỏi ký túc xá,vào ở trong căn phòng lúc trước của hiệu trưởng Phùng. Ngay sau đó, Liệu Nùng cũng lẳng lặng chuyển tới một căn phòng trống cũ kỹ ngay bên cạnhmà cô không hay biết gì.
Cô dậy sớm, anh còn dậy sớm hơn.
Có mấy lần ca mổ kéo dài, khi cô tới trường trời đã tối mịt. Bọn trẻ cũngđã được ăn uống xong xuôi, thích thú ngồi nghe anh kể chuyện sau này.
Đồ đạc thiếu thốn, trước khi cô kịp đặt, anh đã dọn đồ mới vào kho.
Thành tích của đứa trẻ nào tụt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-den-tu-bong-toi/2068419/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.