Chúc Tịnh khoác áo khoác, đi thẳng một mạch vào bệnh viện.
Bác sỹ La ra ngoài rót nước vừa hay nhìn thấy cô, trợn tròn mắt, ngạc nhiên nói: “Chúc Tịnh, sức khỏe của cô hồi phục rồi sao? Cô gái, đúng là đạinạn không chết, ắt có phúc về sau!”.
“Bác sỹ La!” Sắc mặt của cô không tốt cho lắm, “Anh có biết Liệt Nùng hiện đang ở đâu không?”.
“Liệt Nùng ư?” Bác sỹ La suy nghĩ, “Cậu ấy vừa theo xong một ca mổ, có lẽ giờ này đang nghỉ ngơi trong phòng khám”.
Cô gật đầu rồi sải bước đi về phía phòng khám.
Tới trước cánh cửa, cô không gõ mà xông thẳng vào trong.
Liệt Nùng vốn đang quay lưng về phía cửa, cúi đầu nhìn thứ gì đó trên bàn,lúc này nghe thấy tiếng động bèn quay lại, cô đã đứng trước mặt anh.
“Liệt Nùng!” Cô nhìn gương mặt vẫn lạnh lùng như mọi khi của anh: “Chính là người đã cứu tôi?”.
Liệt Nùng nhìn lại cô, lát sau mới khẽ gật đầu.
“Làm sao anh biết tôi ở đâu?” Ánh mắt cô sắc bén, “Thứ nhất, gặp phải trậnsạt lở như thế, có thể sống sót được hay không còn là vấn đề. Thứ hai,cả một khu vực rộng lớn nhường này, núi liền núi, thôn và rừng san sátnhau, làm sao anh có thể tìm ra tôi trong khoảng thời gian nhanh nhất?”.
Anh trả lời trôi chạy, không hề ngắc ngứ: “Tôi lần theo hướng thôn mà côtới, tìm tới con đường có khả năng cao nhất cô sẽ chạy theo khi gặp sạtlở”.
“Được.” Cô cụp mắt xuống, “Vậy thì, sau khi anhtìm được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-den-tu-bong-toi/2068418/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.