Ăn cơm tối xong, Chúc Tịnh cùng lũ trẻ trò chuyện một lúc,chuẩn bị tài liệu giảng bài cho tiết học chiều mai rồi trước khi về kýtúc định chào tạm biệt hiệu trưởng Phùng.
Cô gõ cửa, bỗng phát hiện hình như ông không có mặt trong phòng.
Cô đặt một cuốn tranh cất công mang từ London đến lên bàn hiệu trưởngPhùng, liếc mắt phát hiện có vài lọ nhỏ được đặt trên mặt bàn, trên lọkhông có giấy tờ gì nhưng nhìn bên trong, có lẽ là viên thuốc.
Thuốc? Sức khỏe của hiệu trưởng Phùng xưa nay vẫn tốt, tuy ông đã có tuổinhưng tinh thần vẫn phấn chấn, vì sao vô duyên vô cớ phải uống thuốc?
Mang theo nghi ngờ bước ra khỏi phòng, cô nhìn thấy Liệt Nùng sau khi làm ảo thuật cho lũ trẻ xong cũng vừa từ trên núi xuống.
Ký túc xá của hai người ở cùng khu nên không tránh khỏi việc sẽ về chung đường.
Rừng núi về đêm yên ắng lạ thường. Anh vẫn kiệm lời như mọi ngày, cô cũng im lặng. Hai người đi cách nhau một khoảng, chỉ còn tiếng bước chân vangvọng.
Khó khăn lắm mới đi tới cửa phòng, xuất phát từ phép lịch sự, trước khi đi lên, cô chào tạm biệt anh một tiếng, chỉnhận được từ anh một tiếng “ừm”.
Mở cửa ra, cô thấy Bành Nhiên đang gọt lê: “Cô về rồi à?”.
Cô đặt túi xuống, cảm thấy nhức mỏi khắp người nên không muốn nói chuyện.Nhưng suy nghĩ lại, cô vẫn bâng quơ một câu: “Liệt Nùng cũng về cùngtôi”.
“Hả?” Ai ngờ Bành Nhiên vừa nghe tới tên anh,làm rơi cả con dao gọt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-den-tu-bong-toi/2068415/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.