Hai năm sau.
Bệnh viện huyện Lăng Đình, nước A.
Một nữ bác sỹ trung niên mặc chiếc áo blouse trắng đưa Chúc Tịnh chậm rãiđi xuyên qua hành lang của một bệnh viện cũ kỹ, vừa đi vừa giới thiệuvới cô về phân bố khoa và phòng bệnh.
“Bệnh viện ởvùng núi không được như bệnh viện ở thành phố lớn, thiết bị không đủphát triển, nhân lực càng là vấn đề. Nhưng ngày nào bệnh nhân cũng nườmnượp không đếm xuể.” Nói rồi, nữ bác sỹ quay đầu nhìn cô: “Tiểu Chúc,trước kia nghe hiệu trưởng Phùng kể em muốn tới bệnh viện giúp đỡ, bọnchị đều rất vui mừng”.
Một thời gian trước, Chúc Tịnh vừa hoàn thành ba năm nghiên cứu sinh sau khi tốt nghiệp, chính thứctrở thành tiến sỹ lâm sàng. Trước khi chuyển sang một giai đoạn học tậpvà công tác mới, cô quyết định tới bệnh viện ở huyện Lăng Đình làm bácsỹ trợ lý nửa năm, đồng thời kiêm nhiệm vị trí trợ giảng tại trườngtrung học Lĩnh Trạm.
Trước khi rời khỏi London, cácbạn học đã quen biết cô hơn bảy năm trời đều rất bất ngờ, nhất là cô gái người Đức tên Agelika thân thiết với cô ba năm nay cứ thút thít giữ cômãi, ra sức hỏi cô vì sao lại từ bỏ rất nhiều cơ hội đã được đưa tới tận cửa để tới một bệnh viện nghèo nàn ở vùng rừng núi xa xôi nửa năm trời.
“V, cậu cảm thấy làm việc ở nơi đó, cậu có thể học được nhiều thứ hơn ở đây sao?”
Khi cô còn chưa kịp trả lời Agelika thì các bạn học bên cạnh đã trả lờithay: “Agelika, cậu không hiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-den-tu-bong-toi/2068414/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.