Cơn mơ này nối tiếp cơn mơ kia, nổi nổi, chìm chìm.
Chẳng biết đã qua bao lâu, Chúc Tịnh bỗng đổ mồ hôi đầm đìa rồi bật dậy khỏi giấc mơ.
Bộ quần áo ngủ đã ướt sạch, cảm giác gần như nghẹt thở trong cơn mơ vừarồi cho tới giờ cô vẫn còn nhớ rõ. Đầu quá choáng váng, cô bò dậy khỏigiường, cầm cốc nước, ngửa cổ uống cạn.
Dòng nướclạnh kích thích cả cơ thế. Cô đặt cốc nước xuống, lau mồ hôi trên trán,phát hiện bên ngoài trời đã tối đen, bèn ngẩng phắt đầu dậy nhìn đồnghồ.
Bây giờ đã hơn chín giờ rồi.
Cô và anh em Tăng Tự đã hẹn nhau bảy rưỡi tối nay sẽ tới đón Giáng sinh ởnhà họ, nhưng không biết vì sao sáng sớm cô thiếp đi rồi ngủ một mạchtới tận bây giờ.
Một người luôn đúng giờ như cô mà lại muộn, hơn nữa còn ngủ gần 24 tiếng đồng hồ.
Bật đèn phòng khách lên, cô phát hiện Mạnh Phương Ngôn không còn ở nhà,thầm nghĩ vì sao anh không gọi cô dậy mà lại qua đó trước. Cô vội vàngđánh răng, rửa mặt rồi gửi tin nhắn cho Tăng Tự và Tăng Kỳ, khoác đạimột cái áo lên rồi cứ thế đi ra cửa.
Cô lái xe, đixuyên qua những con đường lớn nhỏ trong trung tâm thành phố. Cô nhìnthấy những đèn trang trí được treo lủng lẳng trên mỗi ngôi nhà, nhìnthấy những thanh niên tụ tập nhau lại, đội mũ và râu của ông già Noel,cùng nhau cụng ly chúc mừng trong các quán bar.
Nhìn thấy những cảnh ấy, nét mặt của cô bất chợt dịu dàng hẳn.
Gặp đèn cô, cô ngẫm nghĩ rồi cúi đầu, viết một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-den-tu-bong-toi/125390/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.