Nhân giờ ra chơi của bọn trẻ, cô được hiệu trưởng Phùng gọi tới một căn nhà bên cạnh.
Sau khi vào nhà, hiệu trưởng Phùng thở dài rồi vừa khóc vừa cười nói: “Tịnh Tịnh à, không phải chú nói gì con. Nhưng con cứ tiếp tục tặng bao nhiêu cơ sở vật chất rồi giáo trình sách vở, còn cả quần áo đồ chơi cho bọntrẻ, thì ngày ngày ngoài việc nhận đồ, chú không còn thì giờ giải quyếtviệc của trường nữa”.
Chúc Tịnh uống một hớp nước, “Vậy lần sau con đưa tiền mặt, chú tự vào trong huyện đeo vài túi hàng về nhé”.
Hiệu trưởng Phùng lắc đầu, vỗ vai cô, “Con bé này, biết nói thế nào với conđây. Mồm miệng quá độc, nhưng lần nào cũng rắn miệng mềm lòng”.
Cô nhún vai.
“Tịnh Tịnh, trong lòng con hiện giờ có phải đã có người nào đó không? Khôngphải người họ Chu đó.” Hiệu trưởng Phùng nhìn cô một lát ròi bỗng nhiênmỉm cười hỏi.
Đối với cô, hiệu trưởng Phùng có lẽ làtrưởng bối gần gũi nhất trên đời này. Mỗi một việc cô làm dường như đềukhông giấu nổi ông.
“…”
Cô khôngtrả lời ngay, khuôn mặt thường xuyên trêu chọc bâng quơ, điển trai lạicó chút xấu xa đó chợt vụt qua trong đầu cô. Cô bỗng phát hiện mình đãlẳng lặng tới đây mà không thông báo với anh tiếng nào.
Thôi, chắc lần này anh sẽ không theo tới đây đâu, dù sao thì cô chỉ ở một thời gian sẽ quay về.
“Chú chỉ mong có một người thật lòng đối tốt với con.” Hiệu trưởng Phùngquan sát những biểu cảm nhiều thay đổi trên khuôn mặt cô, cười thầm rồivỗ vai cô: “Chú nghĩ, con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-den-tu-bong-toi/125377/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.