Nghe Lăng Họa nói xong, trong đầu Chúc Tịnh chợt vụt qua gương mặt với đôi mắt nâu ấy.
Tiềm thức này khiến cô nổi da gà trong giây lát. Ổn định lại tâm trạng, côlập tức phản bác: “Mình đào đâu ra đàn ông mà hút tinh lực? So với cậu,mình hoàn toàn là một bông hoa bìm bịp khô héo. Nhìn cơ thể ngày ngàyđược Cù Khê Ngưng tưới tắm của cậu kìa, mềm mại như sắp chảy nước tớinơi rồi”.
Vừa nghe cô nhắc tới cái tên đó, Lăng Họa lập tức sợhãi bóp cổ rồi lôi cô vào trong phòng thay đồ, “Cậu muốn chết hả, saonói to vậy”.
“Cậu dám ngày ngày ngủ với anh ta lại không chongười ta nói là cớ làm sao.” Lúc này, cô bày ra nụ cười hồ ly gian xảochỉ xuất hiện trước mặt bạn bè, “À, dù sao người ta cũng là Hoàng đế màbao thiếu nữ ngưỡng mộ, không thể để người ta biết anh ta ngày ngày ânái với cô thư ký cấp cao của mình được, cậu bảo có đúng không?”.
Lăng Họa nói không lại cô, chỉ còn biết hậm hực đỏ mặt liên tục giơ ngón giữa lên trước mặt cô.
Khi còn chưa sang Anh, Chúc Tịnh và Lăng Họa ngày ngày ngủ chung một chiếcgiường. Sau khi cô qua Anh, hai người duy nhất có liên hệ với cô chỉ cóChúc Trầm Ngâm và Lăng Họa. Những hình ảnh xấu xí nhất, thảm hại nhấtcủa cô, Lăng Họa đều từng chứng kiến, thậm chí mỗi lần cô gặp nạn, cậuấy còn đau lòng gấp vạn lần cô.
Sau khi Lăng Họa tắm rửa, thayquần áo xong đi ra ngoài, Chúc Tịnh nhìn cậu ấy, “Có phải Cù Khê Ngưngcũng được mời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-den-tu-bong-toi/125366/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.