Tôi nhìn người đàn ông đã lớn tuổi ngồi trước mặt mình, gương mặt đã xuất hiện những nếp nhăn, tóc cũng đã điểm màu bạc, nhưng ở ông ta có 1 sự uy nghiêm của 1 gia đình danh giá:
- Bác gặp cháu đây là lần đầu tiên, vậy mà vừa nhìn đã nhìn ra được cháu cần gì rồi sao? Vậy bác có thể nhìn thấy được anh Dương, con trai bác cần gì không?
- Thằng Dương, tôi không bao giờ để nó thiếu thốn cái gì.
- Vậy sao? Vậy suốt thời gian anh ấy không về nhà là vì lý do gì ạ?
Câu hỏi của tôi khiến ông cũng phải khựng lại, cả khoảng không rơi vào trầm lặng. Tôi thấy vậy lại tiếp tục nói:
- Cháu không biết vì sao bác lại gọi cháu đến đây để nói những lời này. Nhưng cháu tin chắc rằng đây không phải là điều mà anh Dương muốn. Đáng lẽ hôm nay có hẹn đến nhà ăn cơm cùng 2 bách, nhưng có lẽ cả cháu và anh ấy không đến được rồi. Giờ cháu còn có việc phải làm, xin phép cháu đi.
Nói rồi, tôi cũng đứng dậy, cúi chào 2 người đó 1 cái rồi quay trở ra ngoài.
Lúc này, ở bên trong vang lên giọng nói:
- Ông làm thế nào thì làm, tôi chỉ ưng con bé Yến thôi, nó ở bên cạnh thành Dương bao lâu rồi, chúng nó đáng lẽ phải kết hôn từ sớm rồi ấy chứ.
Tôi nghe vậy nhưng chỉ khẽ cười 1 cái, còn tưởng tại sao lại bị bất ngờ gọi đến đây để nghe mấy câu hỏi ngớ ngẩn như vậy,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-den-truoc-thanh-ke-den-sau/2264006/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.