10: Có một ngày, em sẽ tìm thấy anh!
Cũng chẳng biết có phải lạ nhà hay không, sáng hôm sau tôi dậy vô cùng sớm. Ấy thế mà đã thấy Nhật Nam về từ khi nào rồi. Tôi rón rén bước ra, cũng thấy vô cùng ngại khi dậy sau người đi làm về.
-Cô dậy sớm thế!
Vậy là cũng không qua khỏi tầm mắt của anh. Tôi gãi đầu cười.
-Anh cũng về sớm thật!
Anh cởi chiếc áo khoác xanh bên ngoài, treo gọn gàng lên chiếc móc.
-Ngủ ngon chứ?
Tôi khẽ gật đầu, cũng không biết nói gì nữa. Lần đầu tiên rơi vào tình cảnh này nên hơi khó xử.
Anh lại hỏi tiếp:
-Hôm nay thứ 7, cô không đi làm chứ?
Tôi lắc đầu.
-Vậy ở đây, tôi nấu đồ ăn sáng, còn ít hóa đơn của công ty, lát cô với tôi xem kĩ lại nhé!
Tôi vẫn chỉ biết gật đầu, có lẽ lúc này tôi giống con cún con hơn, nghe lời một cách lạ lùng.
Nhật Nam nhìn tôi cười, cái nụ cười vô cùng gần gũi mà lần đầu tiên tôi cảm nhận được có thứ ánh sáng lạ kì tỏa ra, một sức hút còn hơn cả trái đất.
Anh cốc đầu tôi:
-Cô chưa tỉnh ngủ sao? Sao hiền vậy!
Tôi lấy tay xoa đầu, lại nhăn nhó mặt nhìn anh.
-Xí!
Anh vào bếp nấu gì đó, chỉ biết là mùi thơm tỏa cả vào nhà tắm, tôi đang đánh răng mà bụng cũng réo lên.
Hôm nay mưa lớn lắm. Có lẽ anh đã đội mưa về đây thì phải.
Anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-den-nhe-nhang-khong-biet-da-gap-anh-tu-lau/2294542/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.