11: Nhật Nam, anh đâu rồi?
Sáng thứ 2, tôi đi sớm hơn, qua chỗ cơ quan Nhật Nam đưa cho anh mấy tờ lí lịch mà anh hỏi hôm trước. Mới sáng ra thôi mà ở đây bận rộn quá. Ai nấy đi lại vội vã, đằng này chăm chú lật sổ sách, đằng kia đã có vài chiến sĩ lên xe, sẵn sàng cho chuyến đi nào đấy. Họ đã cho tôi sống lại một thời xa xôi.
Tôi ôm lấy tập giấy, cứ đứng ngẩn người nhìn bọn họ. Thực sự bây giờ họ đẹp hơn cả. Cái chính là đang tận tụy với nghề vì lí tưởng cao đẹp, cái mà tôi đã để tuột mất từ lâu.
Ai đó vỗ vai tôi phía sau, giật mình quay lại.
....
Phút giây ấy tôi như không tin nổi vào mắt mình.
Tôi gặp lại người quen 10 năm về trước.
Ngày ấy, có lẽ là lần cuối chúng tôi gặp nhau, dưới mái trường phổ thông.
Một người quen, cũng chưa từng chuyện trò lấy một lần.
Quen là bởi cái rung động đầu đời không dám nói ra.
Quen là bởi ánh mắt ngốc nghếch này cứ mải nhìn theo người ta đi dưới sân trường.
Cậu ấy nhìn tôi, cười rất tươi, giống như ngày đầu tôi gặp vậy.
-Anh Thư!
Tôi phút chốc chưa hết bất ngờ, vẫn không thể cười nổi. Chỉ biết đứng nhìn cậu ấy, chỉ nhìn thôi, không nói được gì.
Cậu ấy cũng thế, nhìn tôi, chỉ nhìn thôi.
Lát sau mới có thể bình tâm, gật đầu chào người quen.
Tôi nói nhỏ hơn.
-Đăng Anh? Cậu...làm ở đây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-den-nhe-nhang-khong-biet-da-gap-anh-tu-lau/2294541/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.