24: Hóa ra cuộc đời này vốn là đường thẳng, nhưng vì duyên phận lại có thể trở thành vòng tròn. Đi cả một đoạn dài cuối cùng cũng gặp được nhau. Không biết rằng đã gặp anh lâu như vậy.
Chúng tôi lên xe chuẩn bị quay lại Hà Nội. Tôi ngồi cùng Nhật Nam trên chiếc xe 16 chỗ, cùng rất nhiều đồng đội của anh ấy. Chỉ có 4 cô gái, vẫn không thấy Lam đâu. Nhưng cũng không tiện bắt chuyện với họ.
Những người lính này vốn dĩ rất yêu đời ngay cả khi vừa từ cõi nạn trở về. Họ vui vẻ cười đùa, trò chuyện đủ kiểu không có gì là mệt mỏi cả. Có vẻ như niềm vui được về nhà không gì sánh nổi.
Một cậu con trai có vẻ ít hơn tôi 2-3 tuổi, trông rất quen cứ nhìn tôi chằm chằm. Tôi cũng lịch sự đáp trả bằng cách nhìn cậu ta chằm chằm.
Lát sau cậu ta vỗ tay một cái rồi quay lại hỏi Nhật Nam.
- Này anh ba, chẳng phải đây là " Nữ siêu nhân" đó sao?
Tôi tròn mắt nhìn cậu ta, hơi hơi nhớ ra điều gì đó nhưng rất khó hình dung.
Nhật Nam lúc ấy cười mỉm nhìn cậu ta gật đầu. Cậu ta lại cười phá lên làm tất cả chú ý.
- Mọi người! Đây là " karatedo đai nâu" 3 năm trước tôi kể đây!
Mấy người kia tò mò nhìn tôi lại hỏi lại cái cậu kia.
- Là người này sao?
Cậu ta gật đầu đắc ý. Tôi còn chưa kịp hiểu cái gì đang xảy ra, quay lại nhìn Nhật Nam ý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-den-nhe-nhang-khong-biet-da-gap-anh-tu-lau/2294517/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.