25: Sau 18 năm ăn tàn phá hại cơm gạo của bố mẹ, em cuối cùng cũng hiểu vì sao chỉ có chuyện " nàng Tô Thị" mà không có "chàng Tô Thị"!
Nhật Nam có bảo anh được nghỉ phép sau đợt vừa rồi, ngỏ ý muốn đưa tôi đi chơi xem như là đền tội vì đã hùa theo mọi người...
- Anh sướng rồi! Giờ thì có thể thả ga!- Giọng của tôi khi ấy không mấy là khách khí mà đả kích.
Giọng anh ở đầu dây bên kia vô cùng vui vẻ:
- Thế em thì sao? Mình anh thì thả ga có ích gì?
Tôi thở dài sườn sượt:
- Haizzz! Em còn cả núi việc này! Thả ga theo anh mà nhịn đói à?
- Lo gì! Anh nuôi được!
Tôi lấy xấp tài liệu để gọn vào tủ kính:
- Anh nuôi nổi không? Chỉ sợ khi đó lại bỏ của chạy lấy người!
- Sao không nổi? Ngày ba bữa cơm, lâu lâu đưa ra ngoài thay đổi tâm trạng...
- Làm như thú nuôi không bằng?
Anh cười khúc khích.
- Anh đang dưới công ty em này!
Tôi ngạc nhiên, vội chạy ra phía cửa sổ. Đúng là anh ấy đang ở dưới kia thật.
- Anh đến lâu chưa? Sao không lên đây? Trời sắp mưa rồi!
Đầu dây bên kia im lặng một lát mới nói:
- Sợ em phân tán tư tưởng!
- Thế anh tưởng bây giờ em tập trung được chắc? Lên đây đi!
Tiếng Nhật Nam nghe như đầy ko lắng:
- Đừng có ý đồ xấu gì đấy!
- Hứ!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-den-nhe-nhang-khong-biet-da-gap-anh-tu-lau/2294516/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.