27: “ Em ước sau này sẽ không phải khóc một mình! Mỗi khi khóc hay đau buồn đều sẽ có anh ở bên!
Anh biết! Em muốn anh ghi nhớ lời hứa khi nãy nên mới làm vậy. Anh cũng muốn, vết cắn này sẽ nhắc nhở bản thân anh không được phép quên đi nghĩa vụ phải khiến em trở thành người con gái hạnh phúc nhất. Nỗi đau của em cũng chính là nỗi đau của anh! “
Đêm trước ngày làm phẫu thuật, tôi thực sự không tài nào ngủ được. Có lẽ là do lo lắng, nhưng lại không có biểu hiện gì rõ ràng là lo lắng cả. Cứ nằm xuống, nhắm mắt lại rồi lại cựa mình liên tục.
Nhật Nam khi ấy lại ngồi cạnh giường tôi, anh đưa tay vuốt vuốt tóc tôi.
- Sao thế?
Tôi nhìn anh, dưới ánh sáng nhẹ nhàng của trăng đầu tháng, anh nổi bật giữa ánh lung linh của khung cảnh đêm. Tôi nắm chặt lấy tay anh, cảm giác an tâm đến lạ:
- Chẳng biết sao nữa? Em cố mà khômg ngủ được.
Anh cười dịu dàng, ánh mắt chứa chan sự ấm áp. Tôi như đắm chìm vào đôi mắt ấy, cả khuôn mặt toát lên cái sự yêu thương mà không một từ ngữ nào có thể diễn tả hết.
- Nếu cố mà không được thì đừng cố nữa! Anh đỡ em dậy!
Cạnh giường tôi nằm có một cái cửa kính lớn. Nhật Nam không mở nó ra vì sợ tôi lạnh. Nhưng vẫn có thể nhìn cảnh vật bên ngoài rất rõ ràng. Tiếng anh thì thầm bên tai nghe rất êm:
- Em biết hôm nay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-den-nhe-nhang-khong-biet-da-gap-anh-tu-lau/2294514/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.