28: Chỉ có yêu thôi chưa đủ, phải có nghị lực thép mới có thể đi cùng anh đến suốt đời. Tôi không nên chưa rõ sự tình mà đã giận anh ấy. Vào lúc này cần một cái đầu sáng suốt và bình tĩnh. Bình tĩnh!
Tôi mơ màng tỉnh dậy, một giấc mông lung đeo bám làm trí nhớ nặng nề. Cũng không rõ bản thân đã mơ gì nữa. Xung quanh vẫn tối om, không biết là ngày hay đêm. Bỗng dưng cảm thấy người nóng ran và đầu ê ẩm. Cảm nhận được từng giọt ướt đẫm đang chảy dài trên mặt.
Bỗng dưng một bàn tay nào đó nhẹ nhàng vuốt lên trán, lên má. Hơi ấm quen thuộc khiến tôi không tự chủ được mà vội nắm lấy.
- Em tỉnh rồi à?
Là giọng của Nhật Nam. Khi ấy tôi mới an tâm mà thả lỏng người. Trong lòng không giấu nổi niềm vui mừng.
- Anh về rồi?
- Ừ! Mới được một lát! Mẹ em ra ngoài ăn tối rồi!
Anh vẫn nhẹ nhàng lau mồ hôi trên mặt tôi:
- Em sốt cao quá!
- Bác sĩ đã bảo trước rồi! Anh đừng lo!
- Anh.... xin lỗi!
Tôi bỗng thấy chột dạ. Cái cảm giác trống trải lại ùa về bủa vây lấy tâm hồn tôi. Tôi sợ bóng tối. Nhưng lúc này ngoài bóng tối, tôi chẳng còn thấy gì nữa!
Anh lặng im, chẳng biết đang làm gì. Lát sau tôi thấy trên cổ mình hơi lạnh.
- Anh đã đặt làm chiếc vòng này, đáng lẽ phải đeo cho em trước khi phẫu thuật. Nhưng vì mãi đến chiều nay mới hoàn thành.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-den-nhe-nhang-khong-biet-da-gap-anh-tu-lau/2294512/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.