Buổi tối hôm đó.
Trăng rất sáng, rất lạnh, rất cô đơn.
Dưới ánh trắng, một người con gái đứng im lặng, tâm can như bị cào xé. Ánh mắt nhìn về xa xăm, hai mắt mờ đi, không phân biệt nổi là sương hay là khói.
Tháng 1 mà có trăng như vậy, thật kì lạ.
Kim Young Woo đứng nhìn Đường Anh từ sau, ánh mắt không rời, không chớp, ánh mắt chứa đầy cảm xúc.
Mái tóc khẽ bay trong gió, mang đến một cảm giác bình yên lạ thường. Dường như cô gái nhỏ không để ý có người đứng phía sau mình, vô tư mà chìm vào thế giới riêng.
Khi cô quay người lại.
Đôi mắt của Kim Young Woo lạnh lẽo.
Khóe miệng khẽ cười.
Cô gãi đầu, gọi một tiếng "anh"
"Em đứng ở đây hơn hai tiếng rồi. Cơm anh nấu nguội mất rồi" Kim Young Woo nhún vai.
Đường Anh nhăn mũi:"Sao anh không gọi em."
Dưới nhà, thức ăn đã được bày sẵn ra bàn, chỉ đợi người thưởng thức. Đường Anh vui vẻ tiến lại gần, trời có đánh cô cũng không dám nghĩ tất cả ở đây là do một tay Kim Young Woo nấu.
Mọi thứ hoàn hảo đến khó tin.
Sau một ngày, tâm trạng của cô cũng trở lại bình thường, cô không bận tâm đến Mộc Nhi hay Mi An nữa, cô chỉ cần tìm một chỗ ở mới, và sống một cuộc sống mới là xong, đối với cô, tình bạn này không còn tồn tại nữa.
Kim Young Woo ngồi đối diện, nhìn thấy sắc mặt của Đường Anh tốt dần lên, anh cảm thấy rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-den-cung-con-mua/3252614/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.