🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Nghiên Thời Thất bọc kín người lại, cô còn loáng thoáng nghe thấy tiếng cười của anh.

Cô không kìm được mà nhớ lại dáng vẻ ngâm người của mình trong bồn tắm hôm qua, không biết lúc cô ngất có chảy nước miếng không, có làm động tác nào thô thiển không…

Góc chăn bỗng dưng bị kéo nhẹ một cái, Nghiên Thời Thất hoảng hốt giữ chặt không buông.

Không biết bao lâu sau, cô cảm thấy mép giường nảy lên, vậy là cô bèn mở hé một khe nhỏ để nghiên cứu lí do.

Trong tầm mắt là bóng dáng cao lớn, ngạo nghễ đang đứng trước giường của anh.

Cô tưởng anh phải đi nên dần dần vén chăn lên, thì lập tức sa vào đôi mắt dịu dàng sáng ngời của anh.

“Sao anh lại đi?” Cô yếu ớt hỏi.

Hôm qua anh thức trắng đêm, chẳng lẽ bây giờ còn muốn đến công ty sao?

Vừa nghĩ vậy, Nghiên Thời Thất đẩy chăn ra phía sau, nhìn anh đầy trông ngóng, sốt ruột kéo cổ tay của anh, “Anh phải đi à?”

Anh nhìn xuống, cười than: “Không muốn anh đi à?”

Nghiên Thời Thất gật đầu không chút do dự, “Tối hôm qua anh không nghỉ ngơi, hôm nay không đến công ty không được ư? Dù có đi thì ít nhất cũng nên ngủ một giấc đã.”



“Ừ, thế thì chợp mắt một lát vậy.” Anh tiếp lời cô, “Em đói bụng không?”

Nghiên Thời Thất lắc đầu, bướng bỉnh kéo anh lên giường. Cô sợ anh không chịu nghỉ nên nói liên miên không ngừng: “Em không đói, không đói. Em muốn ngủ, anh ngủ cùng em nhé!”

Lúc này, Nghiên Thời Thất đã khôi phục lại sức lực, kéo tay anh không buông, mãi cho đến khi anh nằm xuống bên cạnh mình.

Gò má tuấn tú của anh hiện rõ vẻ tiều tụy.

Dù anh không nói gì, nhưng suốt đêm không chợp mắt, đương nhiên là rất mệt mỏi.

Nghiên Thời Thất vừa nằm xuống, kéo chăn phủ lên hai người thì thoáng khựng lại, nhìn anh vẫn còn mặc áo sơ mi và quần âu, vạt áo nhăn nheo, “Anh có muốn cởi sơ mi hoặc thay áo ngủ không?”

Cô lo anh ngủ không thoải mái.

“Không cần!” Anh nói rồi quay mặt về phía cô, dang đôi tay dài ôm cô vào lòng, “Như thế này là được.”

Cô nằm trong vòng tay ấm áp ấy, mùi hương quen thuộc của anh quanh quẩn trong từng hơi thở. Nghiên Thời Thất chớp mắt trong lồng ngực anh, lúc chìm sâu trong suy nghĩ thì lơ đãng chạm tay vào cúc áo sơ mi của anh.

Cô bỗng nhận ra rằng mình chưa hiểu nhiều về Tần Bách Duật.

Ví dụ như anh thích cái gì, thích món ăn mùi vị thế nào?

Lại ví dụ như, gần đây cô tiếp xúc nhiều mới phát hiện, anh luôn mặc đồ ngủ khi đi ngủ.



Cô vẫn cho rằng phần lớn đàn ông khi đi ngủ đều quen cởi trần, nhưng hiển nhiên anh thì không.

Tiếng thở dài lặng lẽ của anh phát ra từ đỉnh đầu cô, anh siết chặt vòng tay, nói: “Em đừng nhúc nhích, ngủ cùng anh một lát, nhé?”

Nghiên Thời Thất nằm im luôn!

Lúc này mới hơn bảy giờ sáng, sau khi hạ sốt thì tinh thần của cô rất suy nhược, ngủ thiếp đi trong khuỷu tay anh.

Người đàn ông đang ôm cô nghe thấy tiếng hít thở đều đều thì cụp mắt nhìn xuống, đôi mắt sâu thẳm phản chiếu gương mặt ngây thơ đang say ngủ của cô. Anh thỏa mãn nhếch môi mỏng rồi nhắm mắt lại.

Một giấc ngủ dài gần bốn tiếng.

Khi Nghiên Thời Thất mở mắt ra lần nữa thì đã gần mười hai giờ trưa.

Cô ngồi dậy, duỗi lưng, cảm giác mệt mỏi trên cơ thể rõ ràng đã giảm đi nhiều.

Bên cạnh đã không còn bóng dáng anh. Hãy vào Vietwriter.vn.com để đọc truyện nhanh hơn!

Nghiên Thời Thất xuống giường mang dép lê vào. Lúc kéo cửa chuẩn bị ra ngoài thì sực nhớ đến lời dặn của anh, cô quay về trong phòng để quần áo.

Căn phòng này treo đầy các kiểu trang phục mới tinh, còn có một số là Tần Bách Duật sai người lấy từ nhà họ Nghiên đến.

Nghiên Thời Thất thay váy ngủ, mặc một chiếc áo len hở cổ rồi mới ra khỏi phòng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.