Biệt thự ở Vịnh Lâm Hồ rất lớn, cô đi qua hành lang, vừa mới đến cầu thang hình vòng cung thì ngửi thấy mùi cơm chín.
Trong phòng bếp là bóng dáng bận rộn của chị Lâm.
Nhưng cô không thấy Tần Bách Duật.
“Chị Lâm.”
Nghiên Thời Thất kéo vạt trước của áo len vào, đứng chào hỏi trước cửa phòng bếp.
Đồ ăn đã được đưa lên bàn, có súp trứng hoa và ba món ăn thanh đạm không dầu mỡ, trông khá thích hợp với người mới bị bệnh cảm như cô.
“Cô chủ, cô dậy rồi à!”
Tiếng xưng hô này làm Nghiên Thời Thất giật mình.
Cô cúi mặt xuống, khóe miệng khẽ cong lên.
Hai chữ này thật dễ nghe.
“Chị Lâm, anh ấy đâu rồi?!”
Chị Lâm đang dùng tạp dề lau tay, nghe thấy vậy bèn cười, đáp: “Chắc là cậu ấy đang tắm đấy, vừa rồi còn bảo tôi nấu một bát canh gừng cho cô uống trước.”
Nghiên Thời Thất ngồi trong phòng bếp uống canh gừng, hình như bên trong còn thêm Coca cola lên vị hơi ngọt, lúc trôi xuống cổ họng thì rất ấm áp.
Có tiếng bước chân truyền đến từ đầu bậc cầu thang, Nghiên Thời Thất liếc mắt nhìn thì thấy Tần Bách Duật đang mặc một bộ quần áo lụa màu xám ở nhà đi tới.
Ánh sáng rơi nghiêng xuống gần phòng bếp theo đường cửa sổ, anh như một quý công tử đi xuyên qua màn sáng, đạp lên thu nồng, rơi vào trong đôi mắt long lanh của cô, khơi dậy tình ý triền miên.
Sau khi tắm xong, tóc anh vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-dau-yeu/3118828/chuong-137.html