Đêm khuya, Nghiên Thời Thất trăn trở khó ngủ.
Bên người lạnh lẽo, Tần Bách Duật còn ở phòng sách chưa về.
Cô lấy điện thoại ra nhìn thử thời gian, 23 giờ 52 phút.
Nghiên Thời Thất bật đèn bên cạnh lên, tựa vào đầu giường rồi rơi vào suy nghĩ.
Sau đó, không biết cô đã ngủ thiếp đi từ lúc nào, chỉ nhớ mang máng là có người đắp chăn lên cho cô, rồi lại hôn nhẹ lên trán cô một cái.
Động tác rất dịu dàng, hâm nóng giấc mộng đẹp của cô.
***
Ngày hôm sau, chủ nhật.
Sáng sớm, Nghiên Thời Thất dặn dò chị Lâm xong rồi lập tức đi ra ngoài.
Cô không nói là mình đi đâu, mà chị Lâm cũng không hỏi nhiều thêm.
Trong phòng sách, Tần Bách Duật áp điện thoại di động lên bên tai. Nghe âm thanh từ đầu bên kia, biểu cảm trên gương mặt tuấn tú rất sắc bén và thâm thúy.
Chỉ trong chốc lát, đôi mắt lạnh lùng của anh híp lại, khi mở miệng thì giọng điệu trầm thấp lạnh nhạt, “Chắc chắn đã bị chuyển tới Đế Kinh rồi?”
Người trong điện thoại lại nói mấy câu, Tần Bách Duật rủ mắt, ánh mắt bắn ra tia sáng ác liệt khiến người khác phải khiếp sợ, “Đừng bứt dây động rừng, đi tra số tiền đó chảy vào tài khoản nào trước đã.”
Cúp điện thoại, Tần Bách Duật rút một điếu thuốc từ trong hộp ra, kẹp giữa môi, sau khi châm liền rít một hơi sâu, khói trắng tỏa ra xung quanh anh, nhàn nhạt lượn lờ rồi phân tán vào không trung.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-dau-yeu/3118707/chuong-202.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.