Năm nay ông Nghiên đã hơn năm mươi tuổi rồi nhưng không thấy có vẻ gì già cả, vô cùng trẻ trung, tinh thần dồi dào quắc thước. Chỉ là không biết có phải gần đây quá bận rộn hay không mà mặt mày ông lại vô cùng uể oải.
Chẳng qua bao lâu, ông Nghiên uống một ngụm trà, ánh mắt lơ đãng nhìn về phía cửa phòng sách, “Bách Duật không tới sao?”
“Dạ không.” Trả lời xong, Nghiên Thời Thất nhận lấy cốc trà mà ông Nghiên đưa tới, “Chỉ mình con về thôi.”
Có lẽ là ảo giác, khi cô vừa nói dứt câu này thì dường như vẻ mặt căng thẳng của ông Nghiên đã buông lỏng đi phần nào.
Nghiên Thời Thất không muốn suy nghĩ quá nhiều, chỉ rủ mắt xuống uống trà, trong lòng thì đeo đuổi suy nghĩ của bản thân.
“Con gái, nếu về một mình thì trưa nay ở lại ăn bữa cơm đi. Đúng lúc nói cho ba biết tình trạng gần đây của con với Bách Duật luôn.”
“Không thành vấn đề, ba.”
Trò chuyện mấy câu đơn giản, Nghiên Thời Thất rời khỏi phòng sách.
Cô trở về phòng riêng của mình, nhìn bày trí quen thuộc ở bên trong, ngồi lên mép giường vuốt ve ra giường vải bông, gương mặt thẫn thờ.
Ban nãy lúc ở trong phòng sách, cách cư xử của ông Nghiên thật sự rất kì lạ.
Lấy lại tinh thần, cô mở tủ quần áo lấy va ly ra, chỉ đơn giản thu dọn một ít quần áo thu đông, định bụng mang về Vịnh Lâm Hồ.
Ở nhà họ Nghiên cả một buổi trưa, dường như cô đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-dau-yeu/3118705/chuong-203.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.