Anh cầm cuốn album ảnh, siết chặt các ngón tay, không xem tiếp nữa. Anh đột nhiên không nỡ xem tiếp phần hồi ức độc nhất và quý giá này nữa.
Anh muốn gặp cô, muốn ôm cô vào lòng, muốn ôm trọn cô vào lòng mình. Anh nghĩ, sẽ không có bất cứ người phụ nữ nào khác trong cuộc đời này có thể khiến trái tim anh rung động như vậy.
Đi vòng qua cầu thang xoắn ốc, bước chân của anh chậm lại. Phía trước là phòng ngủ chính, trái tim mềm mại của anh chất chứa sự lo lắng.
Tuy nhiên, trước khi đến gần phòng ngủ chính, trong hành lang yên tĩnh và đơn điệu này, anh nhìn thấy bức tường vốn trống rỗng, nay được dán đầy những tấm ảnh xếp thành hình trái tim.
Cách bày trí này đã khiến cho không gian trở nên rất ấm áp. Thậm chí anh có thể nghĩ về những ngày sau này, mỗi lần anh bước ngang qua đây, trong tầm mắt sẽ tràn ngập tình ý nồng đậm từ bức tường ảnh này.
Năm trăm hai mươi tấm ảnh dán đầy tường. Tấm ảnh nền đỏ ở giữa là phiên bản phóng to của hình họ chụp khi làm giấy chứng nhận kết hôn.
Phần còn lại là những tấm ảnh ghép chung của hai người họ từ năm một tuổi cho đến hiện tại nhờ Photoshop.
Trong những tháng ngày trước đây chưa từng quen nhau, cô sử dụng cách này để nối liền tất cả quá khứ của hai người.
Trên tấm ảnh ở chính giữa, có một tờ giấy ghi chú: [Xin chào ông Tần, em là bà Tần!]
Anh dừng lại một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-dau-yeu/2431966/chuong-230.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.