Chiêu Hà vừa rời khỏi Vọng Quân thì có khá đông người vây quanh trò chuyện hỏi thăm nàng . Nàng để mặc cho mọi người kéo nàng đi chỗ nọ, chỗ kia . Chiêu Hà biết có ánh mắt lấp lánh của Vọng Quân đang theo dõi cô . Và cô tránh không để mắt mình gặp phải mắt anh.
Sự bất bình và giận dữ của anh khiến cô tràn ngập một nỗi sợ hãi . Và cô cố gắng kiềm chế một cơn hoảng loạn.
Làm sao mà cô phải sợ hãi kia chứ ? Cô chẳng làm điều gì phải xấu hổi với anh cả . Cô không bỏ Vọng Quân, mà ngược lại . Chính anh ta là người đã cho cô một bài học về sự lừa dối . Thế thì anh ta không sợ cô thì thôi, lấy cớ gì cô phải sợ anh ta kia chứ ?
Trong lúc nàng đang suy nghĩ về anh, thì bất giác có ai đó nắm lấy cánh tay nàng và lôi đi . Quay phắt lại, nàng giât. mình khi phát hiện ra anh . Trời ! Anh đã đến gần nàng khi nào mà nàng chẳng hay.
- Anh lôi tôi đi đâu thế ?
- Đi theo tôi.
- Tôi không khát nước.
- Tôi không có dẫn cô đi uống nước.
- Vậy đi đâu ?
- Tôi dẫn cô đi đến một chỗ nào đó rất riêng tư.
- Tôi không thích.
- À ! Hay là cô thích khiêu vũ ?
Cô thì thào, giọng khàn đặc:
- Không . Tôi cũng không thích đâu.
Anh đáp ngọt xớt :
- Thế thì tốt . Tôi muốn nói chuyện riêng với cô.
Cô rên rỉ vô vọng:
- Chuyện riêng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-dan-ong-xa-la/15471/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.