Tại một nhà hàng nổi ven sông, Chiêu Hà đưa đôi mắt buồn bã dõi vàokhoảng không gian vô định . Cảnh đẹp giờ đây không khiến cô bận tâm nữa . Trước mắt cô, mặt nước đen ngầm phẳng lặng . Cô ước mong sao cuộc sốngcủa mình cũng bình yên và phẳng lặng như thế . Nhưng rõ ràng định mệnhnhư cố tình đùa cợt với cô . Cô phải lấy lý trí để thống trị con tim của mình, một việc làm không phải dễ dàng với cô trong lúc này . Cô tự tayrót cho mình một cốc rượu vang và ực nhanh . Chai săm banh trên bàn màVọng Quân vừa gọi ra, có lẽ dành cho anh đã vơi đi một nửa.
Người ta thường nói: “Lấy rượu giải sầu”, không biết có đáng hay không ?Nhưng chưa bao giờ Chiêu Hà lại cảm thấy mình uống được nhiều rượu nhưhôm nay . Chậm rãi nhấp một ngụm nữa .Men rượu cay nồng, đắng chát khiến Chiêu Hà cảm thấy buồn nôn.
Từng cơn gió thổi qua lạnh buốt .Chiêu Hà áp hai bàn tay bó nhỏ lêu đôi má lạnh giá của mình . Đột nhiên, cô cảm thấy cô độc, cô độc một cách lạ lùng . Cô thật sự cần một điểmtựa, một sự chở che . Nhưng... tất cả là do mi chuốc lấy mà thôi . Mi tự lao vào cái vòng cô độc này.
- Cô tính uống rượu trừ cơm hay sao, hả Chiêu Hà ?
Tiếng nói Vọng Quân vang lên, kéo Chiêu Hà rời khỏi trạng thái suy tư . Nànggiật nảy mình và vội vàng đưa tay cầm lấy ly rượu, rồi ực một hơi cạnsạch
Vọng Quân chăm chú nhìn nàng và mỉm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-dan-ong-xa-la/15447/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.