Chiêu Hà chẳng muốn Quân Phát chở đi tí nào . Nhưng quả thật, nếu bây giờ mà không có anh ta thì nàng không biết phải làm sao. Vào siêu thị, nàng cảm thấy cái gì cũng thích mua . Mua, thậm chí nàng ăncả tuần cũng chẳng hết chứ đừng nói chi có một ngày . Và có một điềunàng chẳng hiểu là tại sao nàng lại mua thêm hai con gà làm sẵn ướp lạnh ngon tuyệt . Gà hầm gừng nữa chăng ? Nhưng có ai để mà ăn kia chứ ? Tay xách, vai mang, thậm chí còn máng cả vào cái cổ nõn nà của nàng hai con gà chết tiệt ấy. Nàng đảo mắt một vòng trước cửa siêu thị tìm Quân Phát . Không thấy anh tađâu cả . Trời ơi ! Vậy mà nàng cứ nghĩ có anh ta đi, nàng sẽ đỡ khâukhuân vác . Ai ngờ bây giờ vừa mỏi tay, mỏi chân lại phải mỏi cả mắt đểtìm anh ta . Nàng bực mình, phải rủa thầm: - “Đồ chết bầm, chết dập, chết trôi!” Nhìn bên kia đường, bất ngờ nàng hải giận dữ thốt lên: - Trời ơi ! Trong lúc nàng đang mệt lã toàn thân, tứ chi rã tời và ngay cả cái cổ cũngmuốn chầu diêm vương vì hai con gà, thì anh ta đang ung dung tán gái bên công viên đối diện siêu thị. Cơn giận dữ trào dâng, nhưng nàng cố gắng để ngăn tiếng gọi và âm thầm đứng nép vào trong để quan sát anh ta. Cô gái anh đang đứng nói chuyện thật đẹp, kiêu sa, lộng lẫy . Cách ăn mặccủa cô ta cũng không chê vào đâu được . Những kiểu đồ như thế, nàngkhông ưa mặc, nhưng nàng cũng biết đó là thời trang bây giờ. Này nhé !Cô ta mặc chiếc quần lửng ngang gối màu hồng nhạt, áo thung lửng nganglưng cùng màu bó sát cơ thể, khoe những đường cong tuyệt mỹ của cô ta .Cô ta thì nàng chẳng trách làm gì . Còn cái gã Quân Phát kia thì say mênói chuyện . Anh ta chẳng màng đến việc nàng đã ra hay chưa ? Vì hơn nữa tiếng trôi qua, nàng thấy anh chẳng thèm quay đầu ngó vào cổng siêu thị một khắc Không chờ được nữa . nàng sẽ “quy y cõi phật” ngay, nếu đứng thêm một tí tẹo nữa. Bước ra phía cửa siêu thị, nàng gọi như quát: - Quân Phát ! Quân Phát ! Vài ba tiếng gọi mới làm anh ta giật mình . Anh vội ngó qua nhìn nàng . Rồi anh ta nói một vài câu gì đó với cô gái, rồi chạy xe sang đường. Nhìn thấy Quân Phát, nàng mắng ngay: - Tôi chưa thấy đàn ông nào nhiều chuyện như anh . Thấy con gái như mèo thấy mỡ. Quân Phát lấy bớt vài giỏ đồ chất lên giỏ phía trước xe . Vừa làm, anh vừa nói: - Cô nói thật thừa hết sức . Đàn ông, con trai, nếu mà thấy gái khônggiống như mèo gặp mỡ thì làm đàn ông cái quái gì kia chứ ? - Nhưng anh nên nhớ, anh là người đàn ông đã có vợ. Chiêu Hà nói lớn tiếng đến độ mọi người xung quanh phải đưa mắt nhìn nàng và anh Quân Phát chẳng nói chẳng rằng, bảo Chiêu Hà ngồi lên xe rồi rồ ga vọt thẳng Kể từ sau câu nói ấy của Chiêu Hà, suốt đoạn đường về nhà, anh ta chẳng mở miệng nói với nàng dù chỉ một lời . Nét mặt thì lúc nào cũng trầm tư, u uất . Không thể chịu đựng mãi sự im lặng này, rốt cuộc, Chiêu Hà vẫn là người lên tiếng trước: - Sao, tôi nói không đúng sao mà anh im lặng mãi thế ? Làm thinh là đồng tình đấy Đến lúc này, Quân Phát mới chậm rãi lên tiếng: - Có ở trong chăn mới biết chăn có rận . Cô là bạn thân của Lam Giang, có lẽ cô cũng hiểu tính cô ấy như thế nào . Thật sự một năm nay, tôi sốngvới cô ấy chỉ vì cái nghĩa . Còn chữ tình thì như hoàn toàn không có .Một năm nay, cô ấy lúc nào cũng tung vào tai tôi cái điệp khúc nhãonhẹt: Quân Phát à ! ANh xem kìa ! Biết bao nhiêu người trẻ như anh màngười ta đã làm đến ông này ông nọ . Còn anh cứ mãi lẫn quẩn với cáichân trợ lý quèn này, anh không cảm thấy chán hay sao ? Chiêu Hà quả thật không hài lòng về những điều Lam Giang nói đối với Quân Phát . Cô lên tiếng bênh vực bạn: - Tất cả cũng vì nó muốn tốt cho anh thôi. - Cô thật sự nghĩ như vậy à ? Cô có biết đến cảm giác của người đàn ôngkhông ? Khi vợ mình đem mình so sánh với những người đàn ông khác, thìcô nghĩ thế nào ? Chiêu Hà im lặng, Quân Phát nói tiếp: - Đêm qua đây, tôi không thể nào ngủ được với cô ấy . Suốt đêm, cô ấy cứlãi nhãi: “Trời ơi! Em không ngờ giám đốc Vọng Quân của anh còn trẻ màlại có tài đến như vậy . Cô nào mà vớ phải anh ấy thì phước ba đời đấy“. Chiêu Hà lại im lặng. Quân Phát lại ôn tồn nói: - Thú thật, tôi chỉ muốn mình có cô đơn giản, không ham danh vọng, khôngcầu kỳ, đua đòi . Cô biết không ? Chính vì cái lối sống học đòi làmtrưởng giả, nên cô ấy mới nghĩ ra cái cách mướn cô làm người ở đấy. Bây giờ, Quân Phát đưa tay ra sau gác nhẹ lên đùi Chiêu Hà: - Chiêu Hà à ! Tôi thật sự... Chiêu Hà vội vã hất tay anh ra và nói nhanh: - Anh nói thật mâu thuẫn .Anh nói anh thích cô vợ đơn giản, không cầukỳ... Nhưng mới lúc nãy đây, tôi thấy anh nói chuyện với cô gái thật sựkiêu sa, lộng lẫy. Quân Phát bật cười lớn: - Trời ơi ! Cô lầm rồi . Cô ấy là Đông Sa, vợ chưa cưới của Vọng Quân đấy. Lời nói của Quân Phát như hàng ngàn mũi kim châm nhói vào tim nàng . Nàngnhư nín thở, đau đau ở tim . Hình như trong lúc này, Quân Phát đang nóivới nàng một điều gì đó, nhưng nàng hoàn toàn không thể nghe được . Vàcũng đúng lúc này đây, nàng thấy một chiếc xe hơi màu trắng bóng loángvừa lướt qua nàng . Và Vọng Quân thò đầu ra cửa kính nhìn nàng, và nànghốt hoảng nhìn lại . Ánh mắt của anh nhìn nàng đầy khinh khi .
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]