Trong lúc cô đang hôn mê, anh quay về nhà xử lý một số chuyện. Về đến nhà, Khả Nham vẫn bị trói qùy ở trước cửa nhà cô ta cũng đã quỳ được mấy tiếng đồng hồ, khuôn mặt có chút nhợt nhạt run sợ đến nỗi mặt mày tái mét. Cô thấy anh về càng run sợ hơn dãy dụa bò theo Lập Tân khóc lóc.
Khả Nham: Xin ông chủ hãy tha cho tôi, tôi... tôi không cố ý.
Từ lúc bước vào nhà mặt Lập Tân đã không được bình tĩnh xen lẫn sự tức giận đến tột cùng, anh nghe cô ta biện minh mà phát cáu liền thẳng chân đạp cô ta ngã lăn ra đất. Anh tiến lại gần giọng nói có chút man rợ và ác độc.
Lập Tân: Cô ấy bị gãy chân rồi! tôi biết phải làm sao đây.
Tay anh liền chỉ một ngón vào chân cô đầy vẻ hăm dọa và tàn nhẫn, anh nhếch miệng nói.
Lập Tân: Hay là cái chân của cô cũng gãy chung đi để cho cô biết cô ấy phải chịu đau đơn như thế nào.
Nghe anh nói vậy cô sợ đến run người vừa lắp bắp vừa thụt lùi về phía sau càng ngày càng gào thét.
Khả Nham: Xin..xin ô..ng chủ
Anh vô tình xoay người lại vẫy hai ngón tay, người vệ sĩ cao to tay cầm một cây gậy tiến lại gần.
Cô run cầm cập " không, không áaaa...aaa " sau tiếng la thất thanh đó cô ta vừa sợ vừa đau mà ngất đi. Người hầu còn lại trong nhà nhìn cảnh tượng này mà hoảng sợ đến phát khóc. Giọng nói khàn khàn nghiêm mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-dan-ong-nay-toi-chon/2810048/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.